Chương : Oán hận chôn trong lòng ()
Phó Thắng Nam cười nhẹ nói: “Được rồi.
Ý nghĩa của chữ được rồi này rất
nhiều, tôi không đoán ra được.
Trên bàn ăn, tôi không có cảm giác
ngon miệng, thế nhưng anh đã gắp một ít
đồ ăn cho tôi. Nếu như không ăn thì sẽ làm
cho anh lo lắng, thế nên tôi cũng đành ăn.
Sau bữa ăn, tôi trờ về phòng ngủ,
trong bụng có cảm giác hơi khó chịu
nhưng may mà vẫn có thề chịu được.
Phó Thắng Nam đang trong phòng
đọc sách, bụng tôi cũng đỡ hơn một chút,
đột nhiên tôi chợt nhớ ra rằng cái thẻ USB
ð trong máy tính vẫn chưa được lấy ra.
Không phải là tôi đang cố tình giấu
giếm anh nhưng nếu đề anh xem lại những
chuyện đã qua thì cũng không hay cho
lắm.
Tôi rời khỏi phòng ngủ và đi đến
phòng đọc sách, cánh cửa phòng đọc
sách đã được đóng kín.
Tôi đẩy cửa bước vào, Phó Thắng
Nam đang ngồi trước máy tính. Tôi đột
nhiên bước vào nên khiến anh sững sð một
lúc, anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng
và độc đoán.
Có điều gì đó rất kỳ lạ trong ánh mắt
đen nhánh của anh.
Trong lòng tôi như đánh trống, thầm
đoán anh đã xem được đoạn video kia.
“Cũng muộn rồi, anh muốn đi ngủ
chưa?” Tôi đứng ð cửa cảm thấy hơi bối
rối.
Anh mím môi, trong mắt hiện lên một
chút ý cười, vẻ mặt ngầm chịu đựng rồi
nói: “Lát nữa rồi ngủ.”
Tôi gật đầu, ổn định cảm xúc nhất có
thể, sau đó bước đến bên cạnh anh. Sau
khi ánh mắt nhìn vào màn hình, cơ thể tôi
đột nhiên như cứng đồ lại.
Trong màn hình máy tính là ngôi biệt
thự ở ngoại ô phía nam, rốt cuộc anh đã
nhìn thấy nó.
Tôi mð miệng muốn nói điều gì đó, thế
nhưng dưỡng như tôi không thể nói được
gì.
“Lúc đó trong lòng em thầm oán hận
anh đúng không?” Anh lạnh giọng nói.
Tôi mím môi rút thẻ USB ra, cảm xúc
trong lòng cũng nhẹ bẫng đi, ngồi bên
cạnh anh rồi thờ dài nói: “Lúc đầu em cũng
nghĩ là em hận anh, nhưng rồi em cũng
dần hiểu ra lúc đó em sợ hãi nhiều
hơn. Không giữ được đứa trẻ đó là lỗi của
em”
Bàn tay tôi bị anh nắm chặt, ánh mắt
tôi và anh chạm nhau, anh giơ tay lên vuốt
những lọn tóc mai của tôi ra sau tai:
“Không phải lỗi của em.”
Tôi cụp mắt xuống, không muốn im
lặng trước tình huống như thế này, tôi
ngầng đầu lên nhìn anh rồi khẽ cười nói:
“Ngày hôm qua tuyết rất dày, anh đang
nghĩ gì vậy?”
Nhìn thấy tôi như vậy, anh bất giác
mìm cười: “Anh tường rằng em sẽ đau
lòng.”
“Nhưng nếu như em nói đúng thì
trong lòng anh cũng không vượt qua được
chuyện này, đúng không?” Vết thương
chôn chặt trong lòng không chỉ có anh, mà
còn có tôi.
Sai một ly, đi một dặm.
Mạc Thanh Mây nói rằng người đau
khổ nhất chính là Phó Thắng Nam. Bắt đầu
từ việc hoán đổi ADN, anh vốn dĩ là vì
muốn tốt cho tôi nhưng cuối cùng anh lại
phát hiện ra rằng chính anh là người đã
đầy tôi xuống biển sâu. Thứ mà anh đã
phá hủy chính là tình yêu giữa tôi và Cố
Diệc Hàn, ngoài ra còn có một đứa trẻ
đang sống sờ sờ trước mắt.
Màn đêm vắng lặng, anh phải chịu
đựng sự hành hạ và giày vò trong lòng.
Anh duỗi tay ra kéo tôi vào trong lòng,
hít thờ nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Thẩm Xuân
Hinh, lời xin lỗi là không đủ, nếu anh nói sẽ
bù đắp rồi bảo em ở bên cạnh anh thì quá
đạo đức giả rồi. Nếu như em cảm thấy đau
khổ thì anh sẽ buông tay.”
Tôi đưa tay lên vòng tay qua eo anh,
vùi đầu vào vòng tay anh, khẽ thờ dài:
“Mạc Thanh Mây nói con người nếu muốn
tiếp tục sống thì phải hướng về phía trước.
Đôi khi nhìn lại có thể cảm thấy nhớ nhung
lưu luyến, thế nhưng nếu như cứ quay đầu
nhìn lại hoài thì sẽ bị trì trệ, vì vậy chúng ta
không thề lúc nào cũng quay đầu lại nhìn
được.”
Anh vòng tay lại ôm tôi, cũng không
nói gì thêm.
Mối quan hệ giữa hai người chúng tôi
đã bị cuốn hút vào nhau ngay từ đầu, tôi
biết rằng những chuyện đó đã rất đau khổ
trong quá khứ, nhưng dù vậy đi chăng nữa
thì quãng đời còn lại vẫn còn rất dài.
Hãy đề thời gian giải quyết tất cả.
Về đến phòng ngủ, bụng tôi lại cuộn
lên khó chịu. Anh đang tắm trong phòng
tắm, tôi đè nén nỗi đau trong bụng lại rồi đi
ra ban công.
Từ phòng tắm đi ra, anh quấn khăn
tấm quanh eo, vai anh rộng eo thì nhỏ, nhìn
thân hình và vóc dáng của anh cuốn hút
đến từng centimet.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười.
Anh nhìn tôi, đôi lông mày đen sậm
nheo lại: “Em cười cái gì vậy?”
Bước đến chỗ anh, tôi mím môi, ánh
mắt rơi vào ngực anh: “Có ai nói anh rất
đẹp và cuốn hút không?”
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên
thể hiện ý cười: “Em là người đầu tiên giày
vò và không tôn trọng anh như vậy đấy.”
Tôi mỉm cười, thản nhiên nói: “Em vào
phòng tắm rửa mặt trước đây.”
Anh gật đầu, đôi lông mày giãn ra.
Khi súc miệng, tôi vừa nhìn mình trong
gương, vừa nghĩ về Phó Thắng Nam.
Tự dưng tôi lại cảm thấy hơi buồn,
dường như tôi đã già đi rất nhiều. Mạc
Thanh Mây nói rằng phụ nữ khi ở độ tuổi
đẹp nhất thì nên tươi cười, tinh thần sẽ
phấn chấn tràn đầy sức sống.
Đúng vậy, tôi lúc nào cũng buồn bã u
ám.
Trong bụng tôi lại cuộn lên rồi đột
ngột co rút lại, tất cả thức ăn đã ăn vào
bữa tối đều bị tống hết ra ngoài.
Phó Thắng Nam nghe thấy tiếng
động, gõ cửa bên ngoài: “Thẩm Xuân
Hinh!”
Tôi nôn mửa vài lần cho đến khi không
còn gì đề nôn, sau khi súc miệng xong, tôi
trả lời: “Không sao, có lẽ do em đã ăn quá
nhiều.”
Tôi từ phòng tắm đi ra rồi bị anh kéo
vào trong vòng tay thật chặt, người đàn
ông trầm giọng dịu dàng nói: “Thực xin lỗi!”
Tôi mím môi, biết anh đang cảm thấy
đau lòng và xót xa cho mình.
Bác sĩ nói rằng không có cách nào
chữa khỏi trầm cảm mà chỉ có thể kiểm
soát được thôi nên nhiều lúc tôi cũng
không có cách nào phân biệt được đó là
trạng thái của bệnh hay là cảm xúc của
mình.
Đọc full tại truyen.one
Dựa vào vòng tay của anh, tôi cũng
lấy lại được bình tĩnh ít nhiều, sau đó tôi
đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng anh đề an ủi:
“Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu,
sẽ ồn thôi mà.”
Đêm hôm nay, anh đã ôm chặt lấy tôi
mà ngủ, một vòng ôm vô cùng chặt và ấm
áp.
Ban đầu đám cưới của Mạc Thanh
Mây và Hàn Trí Trung dự kiến tổ chức từ
sớm, thế nhưng vì có sự tham gia của giới
truyền thông nên họ thống nhất tổ chức
vào cuối năm.
Ngày tháng , lễ Giáng sinh ở
phương Tây.
Đã là bạn bè nên tôi chắc chắn phải
đến tham gia.
Mạc Thanh Mây gọi điện thoại đến,
đầu dây bên đó có chút ồn ào: “Tôi đã gửi
lễ phục cho cô rồi, có cả chuyên gia trang
điểm cũng đi theo cùng nữa. Nhớ đến sớm
một chút, tôi sẽ đợi cô đến trao nhẫn cho
chúng tôi đấy.”
Tôi sững sð một lúc, một hồi sau tôi
cũng hiểu ra rằng cô ta muốn tôi làm phù
dâu cho cô ta, tôi từ chối nói: “Tôi đã kết
hôn rồi.”
“Vậy thì sao?” Mạc Thanh Mây có vẻ
không quan tâm chút nào đến câu nói của
tôi, nói tiếp: “Ai nói nếu đã kết hôn rồi thì
không được làm phù dâu chứ? Đừng vòng
vo nữa, mau đến đây, tôi đang đợi cô đấy!”
Ngày cưới là một ngày vui vẻ và bận
rộn, cô ta rất bận, vội vàng cúp điện thoại.
Khoảng nửa tiếng sau, chuông cửa
của biệt thự vang lên.
Tôi đứng dậy ra mờ cửa, nhìn thấy một
cô gái tóc ngắn cùng hai người đàn ông
đứng bên ngoài, khuôn mặt rạng rỡ mỉm
cười nói: “Cô Thẩm, chúng tôi được cô
Mạc gọi đến để trang điểm cho cô.”
Tôi để ý đến những hộp quà do hai
người đàn ông mang theo sau lưng cô ấy
cho nên cũng hiểu ra.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười, lùi người
lại rồi nói: “Làm phiền mọi người rồi!”
Cô gái kia mỉm cười nhưng cũng
không nói gì thêm.
Bước vào biệt thự, cô gái ấy yêu cầu
tôi thay một bộ lễ phục là một chiếc váy
dài màu nude, vì là mùa đông cho nên tôi
đã quấn thêm một chiếc khăn choàng
sang trọng màu be.
Bộ lễ phục này được chọn rất khéo
léo, gu thẩm mỹ của Mạc Thanh Mây luôn
đi đầu trong lĩnh vực thời trang.
Cô gái ấy thấy tôi thay quần áo, không
kìm lòng được mà cảm thán: “Chẳng trách
cô Mạc nói cô là người phụ nữ có vẻ đẹp
dịu dàng vừa mắt nhất mà cô ấy từng thấy.
Chỉ là thay một bộ quần áo thôi cũng đủ
để khiến người khác không thể dời mắt
được.”
Tôi mỉm cười, cảm thấy cô ấy nói
chuyện có chút hơi phóng đại: “Cảm ơn
cô!”
Dù sao cũng chỉ là lời khen, những lời
nói hay ít nhất có thể tầm bồ cho trái tim.
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì tôi
ắt gặp Phó Thắng Nam vừa về nhà, anh
vân mặc một bộ tây phục màu đen đĩnh
đạc, dáng người cao ráo và mảnh khảnh
dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều tỏa sáng.