Chương : Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời ()
Có thể chơi mấy thứ này, cũng chính là một ít
người vừa có tiền vừa có tâm mắt.
Hoàng Nhược Vi ở tập đoàn Phó Thiên đã
nhiều năm, từng tham gia không ít hội đấu giá.
Gặp qua nhiều lần, tự nhiên cũng có hiểu biết.
Nhẹ nhàng hàn huyên một hồi, cô ấy có việc
nên đi trước. Trước khi đi thì đưa tôi tấm thiệp
mời cùng thời gian tổ chức hội đấu giá.
Tuệ Minh đi theo dì Triệu chuẩn bị đồ cho tết
Thanh Minh. Buổi tối tôi vừa lúc cũng không có
việc gì, về phòng ngủ rửa mặt.
Đi ra từ phòng tảm, Phó Thẳng Nam gọi điện
thoại tới hỏi: “Em đã ăn chưa?”
Tôi nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, khế lắc đầu
nói: “Em chưa, lát nữa em muốn đi ra ngoài”
Dường như cảm giác được anh đang nhíu
mày bên kia đầu dây: “Muộn quá rồi, em muốn ra
ngoài làm gì?”
“Hoàng Nhược Vi nói nhà họ Mục tổ chức hội
đấu giá ở Giang Ninh, có một chiếc hộp gỗ đàn
hương rất giống cái bà ngoại để lại cho em, hình
như là hộp long phượng. Em muốn đến xem sao.”
Dì Triệu đi vào, thấy tôi đang gọi điện thì làm động
tác ra hiệu, ý mời tôi ra ăn cơm.
Tôi gật đầu, ý nói một lát nữa sẽ xuống.
Trong điện thoại, giọng Phó Thắng Nam vang
lên: “Lát nữa Trần Văn Nghĩa tới, em đi cùng anh ta.
Biết anh lo lắng cho mình, tôi cảm thấy anh có
hơi xem thường mọi chuyện, lên tiếng: “Em đi
cùng Hoàng Nhược Vi, sẽ không có chuyện gì
đâu:
Anh vẫn giữ câu nói cũ: “Để Trân Văn Nghĩa đi
cùng em”
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu nói; “Được!”
Nhìn thời gian không còn sớm, tôi nói: “Em ra
ngoài trước, về nhà gọi điện cho anh sau”
Anh đáp: “Ăn xong cơm hãy đi, mặc thêm
quần áo vào, nhớ khoác áo khoác”
Tôi gật đầu: “Em biết mà, bây giờ mới vào
xuân, hơn nữa Giang Ninh không giống thủ đô, ở
đây nóng hơn”
Trên đường có rất nhiều cô gái nhỏ đã bắt
đầu mặc váy.
Anh căn bản không hề nghe lọt tai lời của tôi,
tiếp tục nói: “Mặc thêm đồ vào, tối về nhà nhớ gọi
cho anh”
Biết tiếp đó lại phải nghe anh lải nhải, tôi đành
ứng phó vài câu “Em biết rồi!” qua loa, sau đó tắt
máy.
Quả nhiên, hai người ở bên nhau lâu rồi sẽ có
rất nhiều chuyện hàng ngày để nói, đây đại khái
chính là cách sống của bản thân.
Xuống nhà, dì Triệu thấy tôi đã gọi điện thoại
xong, tiến lên nói: “Xuân Hinh, cô ăn cơm trước đi,
trợ lý Trần đang trên đường tới đây. Cô ăn xong
cũng vừa lúc cậu ta đến.”
Nhìn bà vừa bỏ điện thoại xuống, tôi thuận
miệng hỏi: “Phó Thắng Nam gọi cho dì sao?”
Vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu dùng
cơm. Tuệ Minh nhìn tôi, bé con híp mắt chê cười:
“Mẹ, mẹ đúng là trẻ con, ăn cơm cũng phải để chú
giục”
Tôi gắp cho con bé một món nó không thích,
đặt trong chén, tức giận nói: “Con mới là trẻ con
đó, mau ăn đi”
Dì Triệu bưng tô nước canh đến, đặt trước
mặt tôi, nói: “Đây là canh sáng nay cậu chủ dặn
tôi hầm cho cô, canh sườn ngó sen. Cậu chủ nói
cô cần phải uống canh này, có tác dụng dưỡng
nhan rất tốt”
Tôi hơi hé miệng, nhìn nồi canh to trước mắt,
có chút đau đầu, đè giọng xuống nói: “Dì Triệu,
nhiều canh như vậy tôi không uống hết đâu”
Bà lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: Không được, –
canh này cô phải uống hết. Cậu chủ nói bên hội
đấu giá cô đi không có gì ăn, chỉ toàn đồ ngọt. Cô
không thể ăn đồ ngọt, có hại cho cơ thể”
Tôi chợt có cảm giác, dù Phó Thắng Nam
không ở thủ đô mà ở Giang Ninh thì tôi làm gì
cũng có bóng dáng anh.
Không khỏi thở dài, yên lặng uống hết nước
canh. Uống xong liền cảm thấy không ăn nổi thứ
gì nữa.
Nhìn dì Triệu, tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Được
chưa?”
Bà nghiêm túc quan sát, vớt ngó sen trong nồi
ra, đặt vào trong chén tôi nói: “Ngó sen này rất tốt
cho cơ thể phụ nữ”
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ, tôi đứng
dậy, nhìn Tuệ Minh nói: “Tuệ Minh, ăn hết ngó sen
đi”
Lại nhìn dì Triệu nói: “Dì Triệu, trợ lý Trần tới
rồi, tôi đi trước. Tối nay phiền dì chăm sóc
Minh giúp tôi.”
“Ấy, cô không ăn ngó sen à?” Dì Triệu vội vã
gọi với lên từ đẳng sau, cứ như sợ tôi không nghe
thấy.
Tôi bước vài bước lên xe, nhìn Trần Văn Nghĩa
vừa tới: “Đi phía Nam, địa chỉ tôi đã nhắn qua Zalo
cho anh, tự tìm đường nha”
Anh ta gật đầu, khởi động xe, nhìn dì Triệu
đang chạy ra, không khỏi nói: “Chân của dì Triệu
tốt thật đấy”
Còn không phải sao!
Xa như thế này còn đuổi theo ra được, không
tốt mới là lạ. Cũng may xe đã khởi động rồi, Trần
Văn Nghĩa cũng không có ý định dừng lại.
Trên đường, Trần Văn Nghĩa nhìn tôi, cứ muốn
nói lại thôi.
Thêm vài lần như thế, tôi không nhịn được
ghé lại gần hỏi anh ta: “Sao vậy? Anh có chuyện gì
muốn nói với tôi à?”
Anh ta giữ tay lái, lên tiếng: “Nhà họ Mục là
thế hệ trùm dầu mỏ ở châu Á, bọn họ chọn Giang
Ninh làm địa điểm tổ chức hội đấu giá, lý do có lẽ
không đơn giản như chúng ta nghĩ”
Tôi gật đầu: “Tôi biết, nghe nói lần này người
tổ chức là cháu trai trưởng nhà họ Mục, cậu Mục
này hình như có sở thích sưu tầm đồ giá cao ở
các hội đấu giá, như một người cuồng sưu tập.”
Anh ta hơi híp mắt nhìn tôi, dừng một chút
mới nói: “Vẫn cần phải để ý, tổng giám đốc Phó
dặn tôi nhắc cô cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu, không khỏi cảm thấy Phó Thắng
Nam quá mức khẩn trương như vậy. Nhà họ Mục
là dòng họ lớn, bất kể dòng họ nào cũng đều có
vài người có sở thích như vậy. Hoàng đế cổ đại
cũng có người mê sắc đẹp, mê tiền tài, mê đồ gỗ…
Nhà họ Mục có cậu chủ nhỏ mê đồ cổ cũng là
chuyện thường.
Mười lăm phút sau Đọc full tại truyen.one nhé
Xe dừng ở ngoài viện bảo tàng nơi
đấu giá. Tôi xuống xe, Trần Văn Nghĩa nói: “Bà
chủ, cô vào trước đi, lát nữa tôi tới tìm cô.”
Tôi gật đầu, lấy thiếp mời trong túi xách ra,
ngẩng đầu nhìn mười mấy bậc cầu thang, không
khỏi líu lưỡi. Không biết vì sao các kiến trúc sư
luôn thích thiết kế kiểu này, biến lối vào thành mấy
tầng cầu thang.
Là muốn thể hiện rằng để tiến đến nơi tri thức
và phẩm giá cao thế này, cần phải nỗ lực sao?
Ngoài cửa viện bảo tàng, có mấy người mặc
quân phục, đứng thẳng tắp trang nghiêm.
Một nhân viên công tác mặc âu phục đang
kiểm tra thiệp mời.
Đưa thiệp mời cho anh ta, anh ta cười đưa tôi
một tấm thẻ, ý mời tôi vào.
Cầm tấm thiệp, tôi vào trong phòng đấu giá.
Bên trong đã có không ít người ngồi.
Tìm được vị trí của mình trên thẻ, Hoàng
Nhược Vi đã tới, nhìn thấy tôi, cô ấy nói: “Tôi còn
tưởng cô không tới.”
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn người trong
phòng đấu giá, không hề ít, vì vậy ngạc nhiên nói:
“Hội đấu giá này đâu có lớn lắm, sao lại nhiêu
người tới vậy?”
Hơn nữa người tham gia dường như đều có
quyền thế, xem ra có chút phức tạp rồi.
Cô ấy ghé sát bên tai tôi, nhỏ giọng nói: “Hội
viên VỊP hội đấu giá đều ngồi đẳng trước, hàng
ghế sau phỏng chừng do cậu chủ Mục này muốn
để dân thường chúng ta chiêm ngưỡng”
Tôi không khỏi giật giật khóe miệng, cảm thấy
lời giải thích của cô ấy quá gượng ép, nhìn tấm
thẻ trong tay, số một trăm.