Chương : Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời ()
Với mái tóc này, trông tôi thật sự có vẻ hơi trẻ.
Sau khi thay quần áo, đi qua vài con phố, có
chút mệt mỏi, tôi đứng trước cửa kính của cửa
hàng nhìn vào chính mình.
Càng nhìn càng cảm thấy mình buồn cười,
không khỏi cười khúc khích.
Giống như một kẻ ngốc, mỉm cười với cửa
kính, thu hút ánh nhìn kỳ lạ của người qua đường,
hẳn là mọi người đều đang cho rằng người này có
vấn đề về thần kinh.
“Cô ơi, cô có muốn vào xem một chút không?”
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra mình đang
đứng trước một cửa hàng, tôi nhìn quần áo quần
áo qua tủ kính.
Có vẻ như những người khác nghĩ lo ` nể,
đang cười với bộ quần áo trên cửa kính.
Tôi nhìn mẫu nam trong cửa kính của cửa
hàng này, tôi có chút may mắn, may mà tôi không
có bị coi là đồ thần kinh.
“Được rồi!” Mặc dù tôi không biết mình có thể
mua gì khi đến cửa hàng quần áo nam, nhưng vẫn
đi vào dưới con mắt ân cần của nhân viên bán
hàng.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn vào xem qua thôi, nhưng
không thể không dừng lại trước một bộ quần áo
bình thường.
Áo len kiểu Anh, áo khoác da màu xám, quần
trắng, cách phối đồ rất giản dị.
Tôi không nhịn được đưa tay lên sờ soạng
quần áo, thầm nghĩ nếu như Phó Thắng Nam mặc
bộ này thì sẽ như thế nào nhỉ?
Dường như anh không bao giờ mặc quần áo
có màu sắc khác, có lẽ nên thử xem được không?
“Có phải cô mua cho bạn trai cô không? Đây
là mốt mới năm nay, giảm giá mười phần trăm,
một bộ này giảm còn hai mươi triệu, cô có thể
mua cho bọn trai một bộ.”
Hai mươi triệu sao?
Nó có rẻ hơn rất nhiều những bộ quần áo
được đặt làm của Phó Thắng Nam.
“Cô muốn quẹt thẻ đúng không?” Nhân viên
bán hàng tiếp tục nói.
Tôi ngẩn người, trong đầu nhớ lại số dư trong
thẻ ngân hàng, mua một bộ quần áo cũng không
ảnh hưởng lắm.
Cúi đâu xuống và tìm thẻ ngân hàng trong túi
và đưa cho người phục vụ.
“Thưa cô, số dư không đủ!” Người phục vụ nói
với nụ cười trên môi.
Tôi choáng váng, thâm nghĩ, mình đã nghỉ làm
bao lâu rồi? Thẻ này được sử dụng khi tôi ở
Hoàng An, và số tiền bên trong đều là tiền tôi kiếm
được lúc làm việc. Vài năm không dùng nhiều, cứ
nghĩ là bên trong có đủ.
Tôi có thói quen dùng cái thẻ này, nhưng bây
giờ đột nhiên thấy rằng không có nhiều tiền trong
đó như tôi nghĩ.
Đúng vậy, đã nghỉ việc một năm rồi, chỉ tiêu
không gửi vào, đương nhiên là sẽ hết.
“Cô ơi, cô còn muốn mua không?” Nhìn thấy
tôi ngẩn người, người phục vụ nhỏ giọng hỏi.
Tôi nhận lại thẻ ngân hàng, mỉm cười, gật đầu:
“Được rồi!”
Tôi dường như không bao giờ muốn sử dụng
thẻ do Phó Thẳng Nam đưa. Thứ nhất, tôi không
dùng nhiều, thứ hai, tôi vẫn mang theo thẻ do
Thẩm Minh Ngọc đưa cho, nên tôi hầu như không
bao giờ sử dụng tiền của anh.
Dù sao thì bây giờ cũng là mua đồ cho anh,
dùng thẻ của anh cũng được!
Tôi tìm thấy hai chiếc thẻ đen từ trong túi,
chúng giống hệt nhau. Tôi hơi bối rối và không
biết Phó Thẳng Nam đưa thẻ nào.
Dứt khoát, trong lúc đang phân vân, tôi tùy ý
đưa một chiếc thẻ cho người bán hàng, người
phục vụ nhìn thấy hai thẻ đen trên tay tôi, có chút
sững sờ, kinh ngạc quẹt thẻ.
Hai tay đưa tôi chiếc thẻ và mỉm cười: “Cô ơi,
cô có muốn mua thêm gì không?”
Tôi lắc đầu cười: “Không cần!”
“Hoan nghênh lần sau lại đến!”
Còn chưa ra khỏi cửa hàng quần áo, nhân
viên bán hàng đầy phấn khích nói nhỏ với đồng
nghiệp xung quanh: “Ồ, hai cái thẻ đen cao cấp
nhất, tiền ở bên trong đều phải là tiền tỷ trở lên, ở
thủ đô cũng chỉ có mấy cái thôi, vậy mà cô gái
này lại có tận hai cái”
“Tôi cũng thấy rồi, trời ạ, đúng là kinh khủng,
lúc đầu nhìn thấy cô ấy quẹt thẻ bình thường, tôi
còn tưởng cô ấy chỉ là một nhân viên văn phòng
bình thường. Không ngờ…”
Đọc full tại truyen.one nhé “Hai tấm thẻ đen có lẽ là của người khác.
Nhìn vào chữ ký của cô ấy, hình như gọi là Phó cái
gì đấy, có lẽ là của người thân.. ”
Rời khỏi cửa hàng, tôi không thể nghe thấy
những gì các nhân viên nói chuyện với nhau, cầm
theo thứ này tôi không khỏi thở dài.
Khi tôi đến KFC, Phó Thắng Nam và Chu
Nhiên An đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ là lúc tôi rời đi, hai người cũng đi rồi,
trong lòng âm thầm an ủi chính mình, không có
việc gì, đều là công việc thôi.
Tôi không lái xe và không có phương tiện để
buổi tối đi đến nhà của Phó Bảo Hân, vì vậy tôi
đành bắt taxi về biệt thự.
Sau khi đi mua sắm, về đến nhà thì trời đã tối.
Chị Linh đã nấu xong bữa cơm, và vì cô ấy
đang vội vàng muốn trở về, cô ấy chỉ nói vài câu
rồi rời đi.
Trước tiên tôi vào xem Tuệ Minh. Cô bé đang
ăn tối và tự chơi Lego trong phòng, chơi rất tập
trung. Khi thấy tôi, nó nói: “Mẹ ơi!”
Sau đó, cô bé tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Không làm phiền cô bé nữa, tôi quay trở lại
phòng ngủ, nghĩ rằng Phó Thắng Nam không có ở
nhà.
Vừa mở cửa ra thì một giọng nói lạnh lùng
truyền đến.
“Sao em không nghe máy?” Trong giọng nói
của anh có chút tức giận.
Tôi sững sờ phát hiện điện thoại đã tắt, mở
miệng giải thích: “Vì điện thoại em hết pin nên bị
sập nguồn rồi”
Anh đứng ở ban công, dáng người cao và
thẳng tắp, lộ ra một chút lạnh lùng.
Anh chậm rãi quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạnh
lùng: “Em đi làm gì đấy?”
“Đi mua ít đồ” Nói xong, tôi nâng chiếc túi
trong tay lên, mỉm cười nhìn anh: “Em
anh quần áo, có chút khác với phong cách thường
ngày của anh”
Anh nhìn tôi và nheo mắt, tôi nghĩ chắc anh
giận vì tôi đi lang thang quên cả thời gian.
Tôi nói: “Anh mặc thử xem, em đã quẹt thẻ
của anh!”
Anh nhìn tôi, đôi lông mày nghiêm nghị giãn
ra, giọng nói có chút mệt mỏi: “Không cần đâu,
nghỉ ngơi sớm đi”
Tôi càng ngày càng không hiểu anh, nhìn
bóng lưng anh, tôi không thể không nói : “Phó
Thắng Nam, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Anh đứng đó, không nhìn lại, trong phòng ngủ
chỉ bật đúng đèn ngủ, có chút mờ mịt.
“Em định nói chuyện gì?”
Tôi mím môi, bỏ quần áo trên tay xuống, nói:
“Có phải do em làm chưa tốt nên mới khiến anh
tức giận không? Nếu vậy, anh nói cho em biết, lần
sau em nhất định sẽ sửa”
Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ giận
dữ: “Không có, em rất tốt, không chê vào đâu
được”
Rõ ràng là tức giận.
Tôi bĩu môi: “Phó Thắng Nam, anh không nghĩ
chúng ta không giống vợ chồng chút nào sao?”
“Thật sao?” Anh có chút chế nhạo: “ Vậy em
nghĩ một cặp vợ chồng thì phải như thế nào? Làm
vợ chồng đã nhiều năm rồi, cũng nên tổng kết đi
“Ỷ…
chứ:
Tôi sững sờ, cuộc trò chuyện này trở nên vô
nghĩa, bỗng dưng tôi không muốn nói nữa, có lẽ
im lặng còn ý nghĩa hơn trò chuyện.
Anh quay đầu lại nhìn tôi và không nói gì, tôi
nghĩ, nếu tất cả chúng ta chọn cách im lặng như
thế này khi đối mặt với vấn đề, có lẽ không bao
lâu nữa chúng ta sẽ cách xa nhau.
Ngập ngừng một lúc, tôi vẫn nói: “Em cắt tóc rồi.”
Anh ừ một câu, sự tức giận trong giọng nói đã
giảm đi: “Anh không mùi”
“Em che vết thương rồi, không nhìn thấy sẽ
không sao”
Anh đột nhiên nhướng mày nhìn tôi chằm
chằm: “Có phải là vì lý do muốn che đi không?”
Anh nén giận: “Thẩm Xuân Hinh, theo suy
nghĩ của em thì chỉ cần không nhìn thấy thì có thể
giả vờ là chưa từng có, phải không?”
Tôi mở miệng, nhất thời không nói ra lời:
“Em…
“Em ngủ đi, chúng ta không cần nói chuyện
nữa” Anh cộc cẳn nói vài câu rồi ra khỏi phòng
ngủ.
Tôi nhìn chäảm chằm một lúc cái túi trên mặt
đất, mím môi rồi lên giường.
Không ngủ được đúng như dự đoán, tôi nhìn
chằm chằm trần nhà thật lâu cũng không buồn
ngủ.