Chương : Những người sau này đều đi rồi ()
Địa điểm quen thuộc đến nỗi khi nhìn thấy cái
xác dưới lớp vải trắng, tôi cảm thấy hơi hoang
mang một lúc.
Tôi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện của cô ấy
trong đầu, vì sao lại phải tự tử cơ chứ?
Trong câu chuyện, cô ấy phải chịu vai diễn
nào vậy?
Tôi không thể suy luận ra được, tôi không hối
tiếc khi nhìn thấy những người mà tôi nên gặp.
Có một khu vực tên là Kỳ Linh bên cạnh Tĩnh
Thành.
Con người ở đó đều sùng đạo Phật, đó là nơi
Phật an cư, cũng để làm nhẹ nhõm tâm hồn.
Một số người vào núi để tìm cảm giác bình
yên, nhưng cũng có người tìm sự hoài niệm.
Trên con đường không rộng rãi, không có xe
cộ, bị vô số tín đồ sùng đạo gây gò tụng kinh hai
bên, vẫn có người cứ đi ba bước là một lân quỳ
xuống cúi đầu, thành kính đến gần với Phật tổ.
Quấn chiếc khăn quàng màu đỏ, để mặc cho
gió từ đỉnh núi gào thét thổi tới, tôi bước theo
đoàn rước lễ Phật, quỳ trong đám đông, tôi không
câu nguyện hay tụng kinh niệm Phật.
Chỉ thâm đọc trong lòng, từng bước quỳ lạy,
đều mang ý nghĩa là buồn phiền và đau khổ sẽ rời
xa, nỗi buồn sẽ biến mất.
Có lẽ hành động của tôi quá đột ngột, có một
ông lão nói bên cạnh tôi. “Cô gái, nên mang miếng
đệm đầu gối, quỳ như vậy rất đau đầu gối”
Tôi nhìn lên, đôi mắt ông lão mêm mại như
nước, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, thật là
nhân hậu.
Tôi cười: “Không có gì, tôi càng đau thì họ
càng bớt đau.”
Đạo Phật cho rằng, nếu người sống có thể
quỳ lạy một lần cho người chết thì càng có tấm
lòng hiếu đạo, người chết càng dễ siêu thoát.
Sau một chặng đường dài, như lời ông lão đã
nói, khi tôi lên đến đỉnh núi, đầu gối của tôi đã hơi
không thể duỗi ra được.
Quỳ dưới chân Đức Phật, tôi nhắm mắt, chắp
tay cầu nguyện: “Cầu xin Đức Phật thương xót,
phù hộ độ trì cho người sống, người chết được
yên nghỉ”
Tiếng tụng kinh vang vọng vào tai, tôi quỳ
trong nhà trọ Phật giáo, nhìn thật lâu vào tượng
Phật, khuôn mặt của tượng Phật hiên từ nhân
hậu, đôi mắt híp và hơi nhếch lên dường như nhìn
thấu mọi sự buồn vui, đúng sai của trần gian.
Buông đi!
Cuộc đời quá ngắn ngủi, mọi thứ chỉ là vấn đề
thời gian, buông tay cũng được, chỉ cần buông tay
là được giải thoát.
Mọi chuyện trên đời này đều phải tự mình giải
thoát, mặc kệ có buồn hay không, tất cả đau khổ
của quá khứ đều để lại trên đường lễ Phật, xoay
chuyển mọi thứ, thế gian này là như vậy.
Theo truyền thuyết, con đường luân hồi, giống
như vòng quay của một tràng hạt, vượt qua mây
mù và buồn phiền, đi qua hoàng hôn và chiều tà,
bằng lòng kiên trì, tất cả những điều này có thể
†ạo ra một tương lai tươi sáng.
Thành phố Tân Châu, tháng sáu.
Vào buổi tối, một người đàn ông trung niên ở
bộ phận hậu cần của tập đoàn Thành Công bước
vào với một bộ tài liệu, đặt trước mặt tôi, nói: “Đây
là những tài liệu của tập đoàn marketing vào ngày
mai. Tối nay cô có thể sẽ phải làm thêm giờ”
Tôi gật đầu, đặt tài liệu công việc xuống, nhìn
ông ta nói: “Buổi liên hoan tối nay, tôi sẽ không đi
đâu.
Người đàn ông bất đắc dĩ, nói: “Đây cũng là
cuộc gặp gỡ của nhân viên trong công ty, nếu
không đi, có lẽ không thích hợp đâu”
Tôi ngước mắt lên nhìn ông ta, khẽ thở dài:
“Tôi còn nhiều việc lắm, lại phải tăng cal”
“Những tài liệu này chiều mai mới cần dùng,
sáng mai cô làm cũng được, Thẩm Xuân Hinh, cô
cần phải giao lưu với người khác nữa” Ông ta tận
tình khuyên bảo, có chút bất đắc dĩ.
Tôi mỉm cười ngẩng đầu nhìn ông ta: “Lý An,
tôi không có vấn đề gì với người khác, cũng không
phải là muốn trốn tránh, chỉ là tôi không thích thôi.”
Ông ta thở dài, dừng một chút, nói: “Cô đã vào
công ty gần một tháng, hiện tại đã nói chuyện với
mấy đồng nghiệp rồi? Thẩm Xuân Hinh, nếu cô đã
muốn chọn một khởi đầu mới thì không thể tiếp
tục như vậy được.”
Tôi dừng lại nhìn ông ta: “Khởi đầu mới là gì?”
“Giao lưu với những người mới, bạn bè mới,
những điều mới!”
Tôi gật đầu và đáp: “Được rồi!”
Ông ta sửng sốt, nghĩ rằng tôi đồng ý, mở
miệng nói: “Địa chỉ của bữa tiệc là ở khách sạn
Hoa Sen, đừng đến muộn”
Nói xong, ông ta đặt lên bàn tôi một tấm thiệp
mời, nói: “Cô cầm lấy tấm thiệp này, trực tiếp lấy
số là được”
Tôi gật gật đầu, không khỏi có chút kinh ngạc:
“Tôi còn cần thiệp mời?”
Ông ta bước đến khu vực của mình để dọn
đồ, xong rồi nói: “Công ty đã thanh toán tiền rồi
nên cô cứ vào chơi đi, có dịch vụ suối nước nóng
trong khách sạn, cô có thể vào chơi nếu muốn”
Cao cấp như vậy sao?
Sau khi tôi nhận thiệp mời, ông ta vội vàng đi
trước, không nói nhiều lời với tôi.
Đột nhiên nhớ tới mấy ngày nữa mình sẽ xin
nghỉ phép, tôi vội vàng nói: “Lý An, mấy ngày nữa
tôi muốn xin nghỉ phép, ông giúp tôi một chút”
Ông ta quay lại, cau mày nhìn tôi: “Quay về thủ
đô sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi phải quay về làm một số
việc”
“Nhớ đứa nhỏ sao?”
Chợt nhận ra ông ta đang nói rất nhiều, tôi
không khỏi thốt lên: “Có một chút.”
Ông ta gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Có thể
cùng nhau đi luôn, mấy ngày nữa tôi cũng phải trở
ve.
Tính chất khác nhau, tôi đang định mở miệng
từ chối, ông ta đã nói: “Được rồi, cô làm nhanh
một chút rồi chuẩn bị để đi đến khách sạn thôi
Thấy ông ta rời đi, tôi không nói nhiều nữa,
ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, đã đến
giờ tan làm rồi.
Tôi không nhìn tấm thiệp mời bên cạnh, lúc
đầu không muốn đi nhưng đã đồng ý rồi thì không
có lý do gì để không đi, tôi thu dọn đồ đạc, đi
thẳng ra khỏi công ty, bắt taxi tới khách sạn.
Tới cửa khách sạn, tôi gặp hai nữ đồng
nghiệp cùng công ty, sau vài câu chào hỏi, cùng
nhau bước vào khách sạn.
Tôi cầm lấy biển số ở sảnh khách sạn, người
phục vụ nói: “Ba người trước tiên đi thay giày và
quần áo đi”
Tôi sửng sốt, dịch vụ của khách sạn đặc biệt
đến vậy sao?
Hai đồng nghiệp kia có lẽ đã đến đây vài lần,
khi thấy tôi nghi ngờ, họ nói: “Đây là khách sạn
suối nước nóng. Chủ yếu là để ăn, uống và vui
chơi. Vì vậy, hầu hết mọi người đến khách sạn để
vui chơi, không phải để ở”
Đọc full tại truyen.one nhé Sau khi hai người vào phòng thay
đồ, thay quần áo rồi trực tiếp lên khu vui chơi trên lầu ba,
đúng như lời họ nói.
Trong khách sạn, ăn, uống và vui chơi là
chính, trên tầng ba có sảnh trò chơi, quảng trường
giải trí và khu ăn uống.
Tôi vốn nghĩ cái gọi là mít tinh có lế là khi mọi
người rủ nhau đi ăn uống, nhậu nhẹt cũng gần đủ
rồi.
Tôi không ngờ lại có một cách tổ chức tiệc
đặc biệt như vậy, trong khách sạn có rất nhiều
khách, thỉnh thoảng tôi gặp một vài đồng nghiệp
trong công ty, đó là họ chào nhau và chơi trò chơi
riêng.
Tôi đã tìm được một chỗ để ngồi trong phòng
hòa nhạc, tôi hơi lười biếng nên không thích đi lại
nên đã ngồi xuống.
“Có ai ở đây không?”
Nghe thấy giọng nói này, tôi sửng sốt trong
giây lát, nhìn lại thì thấy một gương mặt quen
thuộc, nhưng không nhớ cụ thể là ai, tôi chỉ thấy
quen thôi.
Người đàn ông dáng người dong dỏng như
ngọc, khuôn mặt tuấn tú pha chút lạnh lùng.
Thấy tôi sững sờ nhìn anh ta, anh ta hơi sững
người, nhướng mày: “Có người?”
Tôi lắc đầu, thu lại ánh mắt và nói: “Không
phải!”
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, trên tay cầm một
ly coca.