Chương : Âm mưu của ai ()
Sắc mặt Đoàn Thanh Lan trắng bệch, cơ thể
cứng ngắc, không nhúc nhích nổi mở miệng nói:
“Rắn, rắn màu xanh sẫm….”
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn
theo ánh mắt của cô ấy, thấy phía trên cây bên
cạnh cô ấy, có một con rắn nhỏ dài khoảng cm,
màu xanh biếc quấn quanh lá cây.
Nếu như không nhìn kỹ, tạm thời sẽ không
phát hiện ra được, con rắn nhỏ màu xanh kia
đang phun lưỡi rắn “xì xì”, nhìn dáng vẻ hình như
đang chuẩn bị tấn công người khác.
“Con rắn này có độc, cẩn thận một chút”
Dương Ánh Tuyết mở miệng, sắc mặt hơi trắng
bệch.
Tôi liếc mắt một vòng quanh bốn phía, thấy
trên nhánh cây sắp bị gió quật gãy, nhìn hết sức
bén nhọn.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tôi nhìn
thấy cái thứ xấu xí kia thì muốn điên rồi, tôi nổi hết
da gà rồi nè” Âu Dương Noãn cách tôi rất gần, vừa
lo lắng vừa sợ hãi nắm chặt lấy tay tôi bên dưới.
Tôi còn muốn an ủi cô ấy, nhưng nhìn thấy thứ
kia tôi cũng sợ hãi, huống chi nó còn có độc.
“Nếu bây giờ chúng ta chạy, có thể tới kịp
không?” Âu Dương Noãn mở miệng, cũng bắt đầu
di chuyển bước chân.
“Không còn kịp rồi!” Đoàn Thanh Lan mở
miệng, giọng nói run rẩy: “Đây là Trúc Diệp Thanh,
nó cũng sẽ đuổi theo cô”
“Trời!” Chúng ta không thể cùng nó dây dưa
mãi chứ?
Bảo Lâm bị dọa tới mức thân thể mũm mĩm
cũng phải run rẩy liên hồi, sắc mặt trắng bệch hơn
phân nửa.
“Giết chết nó!” Lời này là Dương Ánh Tuyết
nói, cô ấy gây gò nhỏ bé, đôi mắt cứ nhìn chằm
chằm vào con rắn nhỏ kia, có hơi lạnh lẽo.
Đoàn Thanh Lan cách con rắn lục đó gân
nhất, chỉ cân không chú ý một xíu thôi thì con rắn
kia nhất định sẽ duỗi cổ ra căn cô ấy.
Lúc này cô ấy sợ tới mức cơ thể không ngừng
run rẩy: “Các cô đừng chọc giận nó, tôi sợ quá”
“Cô sợ cái gì, cả ngày lẫn đêm cô đều tụng
kinh niệm Phật, Phật sẽ che chở cho cô, ôn ào cái
gì chứ?” Âu Dương Noãn mở miệng, hiển nhiên là
châm chọc.
Dưới tình huống này ai cũng không rảnh mà
phân tâm để ngắt lời cô ấy nói.
Dương Ánh Tuyết nhìn về phía Đoàn Thanh
Lan, mở miệng nói: “Tôi đếm tới ba, cô chuẩn bị
tránh ra, tôi ném đá đập nó, xem có thể đập trúng
hay không vậy.’
Á?
Đoàn Thanh Lan khóc không ra nước mắt:
“Dùng đá đập trúng nó xác suất quá nhỏ, nếu
không may đập không trúng, tôi không phải liền
nghẻo sao?”
“Cô còn có thể nghĩ cách khác sao?” Dương
Ánh Tuyết hỏi lại, Đoàn Thanh Lan lắc đầu, có hơi
tuyệt vọng “Cho nên phải đánh cược một lần!” Nói
‹ong, Dương Ánh Tuyết từ từ ngồi xổm người
cuống, nhặt một tảng đá lên.
Đoàn Thanh Lan cũng như vậy, nhìn thấy thì
đúng là muốn khóc, nhưng lúc này thật sự không
còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ vậy.
“Một, hai, ba….Né ra!” Nói xong, Đoàn Thanh
.Lan bất chợt xoay người.
Tảng đá trong tay Dương Ánh Tuyết đập tới
trên người con rắn lục nhỏ.
Con vật đó phản ứng rất nhanh, nhiều khi còn
muốn nhanh hơn so với con người.
Con rắn lục nhỏ né tránh tấn công của Dương
Ánh Tuyết, sau đó hình như nổi giận, tiến thẳng tới
tấn công vào Đoàn Thanh Lan.
Nhìn thấy con rắn kia muốn cắn Đoàn Thanh
l.an, tôi nắm nhánh cây trên mặt đất lên, dùng đầu
cây sắc nhọn mà đâm vào thân rắn của nó.
Cũng may một đòn này đâm tới trên eo của
con rắn ấy, khống chế nó thành công.
Tuy vậy nhưng đầu và đuôi nó vẫn cứ lắc lư
tiếp tục làm loạn như cũ.
Đoàn Thanh Lan sợ hãi lui về sau thì lập tức
tỉnh táo lại, tức giận cùng sợ hãi hòa thành một.
Cô ấy nhặt tảng đá mà Dương Ánh Tuyết vừa
ném lúc nãy, trực tiếp đập lên chỗ con rắn lục kia.
Con rắn lục nhỏ bị đập trúng đầu, hình như
hơi choáng váng, cũng thừa dịp nó choáng váng,
Đoàn Thanh Lan dường như không chút lưu tình
lại đập liên tục lên đầu rắn của nó thành bãi nhầy.
Máu tươi bắn ra bốn phía, một hồi lâu sau cô
ấy mới dừng động tác trên tay.
Lúc nhìn lại con rắn kia, cái đầu của nó đã
biến thành bãi thịt nát.
Mấy cô gái nhỏ ở đây ai cũng xanh mặt, Âu
Dương Noãn nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Đi
thôi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tiếp
Đoàn Thanh Lan trong miệng luôn niệm Phật, có lẽ trên
đường ăn không nấm khuẩn nên bụng đã no.
Cho nên tự nhiên cũng không nguyện ý leo lên
la hái trái vải, nên cô ấy dứt khoát ngồi xuống
một bên tiếp tục niệm kinh.
Bảo Lâm có hơi vụng về, dâng người béo núc
ích, cho nên tự nhiên là không bò lên nổi.
Thử bò lên mấy lần đều không được, nên cô
y dứt khoát từ bỏ, chỉ có thể chờ bên dưới tảng
đá, nhặt những trái chúng tôi ném xuống.
Âu Dương Noãn là người thích ăn vặt, một
bên hái một bên ăn, vui sướng hết đường.
Dương Ánh Tuyết có lòng tốt nhắc nhở: “Chú ý
phía dưới, coi chừng lại gặp đám rắn xanh kia
“ÁI” Âu Dương Noãn hét lên một tiếng, nhìn
.quanh bốn phía, bỏ một trái vải vào trong miệng,
“ở miệng ú ớ nói: “Hù chết tôi rồi, ăn vải ép xuống
hút mới được.”
Ánh Tuyết im lặng, hái nốt những trái
cây xuống để Bảo Lâm nhặt, nhìn xuống
Lâm đang vụng về nhặt mấy quả vải.
Nhìn Thanh Lan ngồi ở một bên, Âu Dương
nói nhỏ: “Cô gái này sống thế nào
được bây giờ vậy? Miệng lúc nào cũng
niệm Phật, còn lúc cô ấy đập rắn, tôi không
thấy nhân từ xíu nào!”
Ánh Tuyết nhún vai: “Cho nên nói thời đại này
không thấy được Phật, đúng là không biết nên
nói cái này là một y là người nữa”
Cô người nói cái gì vậy? Nhanh hái vải đi,
“Chú ý tranh thủ thời gian mà đi tiếp” Tôi mở
miệng cắt đứt đoạn đối thoại của hai người.
Vì có đầy đủ đồ ăn, chúng tôi dường như đem
đủ tất cả, ngay cả những trái dại không biết cũng
hái luôn mang theo đi đường.
May mắn là trên đường đi chúng tôi không
thấy qua con rắn nào tấn công mình nữa, con
đường tiếp theo mặc dù gập ghềnh nhưng cũng
may không xảy ra cái gì nguy hiểm.
Nước và quả có nhiều thêm theo lúc đi
đường, còn có nấm khuẩn để ăn, nên cũng coi
như may mắn.
Vượt qua mấy ngọn núi thì sắc trời đã dần tối,
vẫn không tìm thấy chỗ nghỉ ngơi thích hợp, Âu
Dương Noãn có hơi lo lắng:
“Cứ tiếp tục đi lên phía trước, đoạn đường này
tôi nghe không ít người công nhân nói hình như
con đường này gần kề bên mấy thôn dân, lại đi
thêm chút nữa chỉ cần tìm được người, chúng ta
liền có thể gọi điện thoại cầu cứu”
Trước mắt hình như chỉ có cách này, mấy cô
gái nhỏ khác nghe xong ngược lại cũng có sức
lực hơn, trong lúc đó càng thêm có động lực.
Sau đó tất cả mọi người nói: “Vậy chúng ta lại
đi thêm một đoạn đường nhỏ ngắn nữa đi, chờ
tìm được khu làng nhỏ, thì chúng ta có thể về nhà
Cảm thấy vui vẻ nên bước chân cũng nhanh
hơn, vượt qua đỉnh núi ngược lại đúng là thấy
Tược mấy ngọn đèn dầu.