Chương : Thủ đoạn đẫm máu ()
Hiện tại nhìn thấy phản ứng của Danwei, có vẻ chuyện đó là sự thật.
Bởi vì ở các khu vực khác nhau nên những chuyện trải qua đương nhiên cũng không giống nhau.
Dựa theo phương pháp mà Dương Ánh Tuyết đã dạy tôi, tôi cho những con bướm đêm vào chảo, sau đó thêm dầu và thêm một ít gia vị, bướm đêm dần trở nên giòn tan, từng con phồng lên, nhìn là biết cắn một miếng sẽ ngon như thế nào.
Thoang thoảng ngửi được mùi thơm của thức ăn, Danwei không khỏi đi vào nhìn tôi.
Ngẩn người nói: “Cô làm sao?” Tôi gật đầu cười nói: “Trước kia từng làm rồi, nhưng mà đã rất nhiều năm chưa làm, có chút mới lạ, chỉ có thể nấu dựa theo trí nhớ thôi.” Gắp bướm đêm đã nấu xong đưa cho anh ta, tôi cười nói: ‘Nếm thử xem?” Anh ta khó được nở nụ cười: “Được!” Bỏ miếng bướm đêm vào miệng, anh ta chậm rãi nhai nuốt, một lát sau mới nhìn về phía tôi: “Khá ngon đấy!” Người vùng Tây Nam, vì liên quan đến hoàn cảnh sống nên thích ăn một số thức ăn nhìn vẻ ngoài mà người khác khó ăn nổi như nhộng, châu chấu, giòi.
Lúc ấy ở trong rừng rậm, lúc tán gẫu với nhau, Dương Áñh Tuyết đã nói với chứng tôi những điều này, tôi lại cảm thấy cuộc sống khó khăn một lần nữa.
Cảm thấy cái được gọi là trí nhớ trong miệng cô ấy có chút quá mức đáng sợ.
Hiện giờ xem ra, cũng không phải quá tệ.
Đọc full tại truyen.one nhé Thấy tôi ngẩn người, anh ta nhíu mày nhìn tôi: “Cô không nếm thử?” Tôi sửng sốt, gắp một con bướm đêm bỏ vào miệng, cũng không khó ăn, nếu bỏ qua việc nó là một con sâu, chỉ coi nó là đồ ăn thì hương vị cũng khá ngon, có chút mùi albumin, thật sự rất khác lạ.
Chỉ ăn bướm đêm thì quá đơn điệu, tôi có chút tiếc nuối: “Nếu có thêm cốc bia nữa thì tuyệt biết bao.” Danwei cười, thế mà anh ta lại chủ động đứng lên đi lấy rượu, chỉ có bia thôi thì cũng vô dụng, may mà Âu Dương Noãn đã đưa thuốc cho tôi.
Danwei là người đàn ông cẩu thả, ăn bướm đêm rồi uống rượu; cứ nhữ thế, sự cảnh giác của anh ta đối với tôi đã giảm đi khá nhiều.
Tôi đứng dậy, đi đến bên người anh ta, mở miệng nói: “Tôi đưa anh lên lầu nghỉ ngơi nhé!” “Không… Anh ta không trả lời, nhưng đầu óc đã có chút mơ hồ.
Với thể lực của tôi mà muốn đưa anh ta lên lầu thì có phần quá sức, cũng may Dantu không có ở đó, còn những người giúp việc trong biệt thự đều đang xử lý nước đọng trong sân do mưa lớn để lại.
Đi đến cửa phòng giải phẫu, tôi mở miệng hỏi: “Anh Danwei, anh xem đây có phải là phòng của anh không?” Nghe được có tiếng người, anh ta ừ một tiếng, nửa ngày cũng không có phản ứng nào khác.
Tôi có phần lo lắng người giúp việc bên ngoài sẽ tiến vào, bèn mở miệng nói tiếp: “Anh Danwei, anh…” Đôi mắt của anh-ta đột nhiên mở lớn;nhìn chăm chằm tôi không dời đi.
Trong lòng tôi không khỏi kinh hoàng, mồ hôi lạnh túa ra, khẩn trương nói: “Anh Danwei, anh…” “Chớ chọc giận tiên sinh, anh ta đáng sợ hơn cô tưởng tượng rất nhiều.” Chỉ một câu như thế, nói xong anh ta lập tức xoay người tiêu sái rời đi.
Tôi sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
“Tôi chỉ muốn nhìn xem các cô ấy có khỏe không” Nhìn bóng dáng Danwei rời đi, tôi mở miệng nói.
Anh ta trả lời: ‘Không chết được.” Tôi ngồi bệt xuống đất, có chút suy sụp, thật sự chỉ có thể để như vậy sao? Nếu như đi cầu Bảo Khôn thì sao? Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy khỏi mặt đi, đến đến nhà bếp, cầm lấy con dao nhỏ ở trong đó.
Cắt vào cổ tay! Cảm giác này, tôi rất quen thuộc, thời gian bé con ra đi kia, tôi đã cảm nhận nó vô số lần.
Hôn mê ở phòng khác, đó là ký ức cuối cùng trước khi tôi mất đi ký ức, tôi thấy người giúp việc vội vã chạy vào phòng, trong lòng tôi nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm tĩnh lại, không hề bất ngờ, tôi đang ở trong bệnh viện, nhìn thấy Bảo Khôn ngồi bên cạnh cũng hoàn toàn không ngoài dự kiến.
“Tỉnh rồi?” Anh ta mở miệng, gần như không có bất cứ cảm xúc gì.
Dantu nhíu mày: “Vì sao cô lại tự sát?” Tôi liếc nhìn về phía Danwei, thấy sắc mặt anh ta lạnh lùng, lại nhà vẻ mặt của Dantu và Bảo Khôn, không khỏi sửng sốt.
Cho nên, Danwei không nói kế hoạch của tôi cho Bảo Khôn biết sao? Nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp trong giây lát, tôi lại quay ra nhìn Bảo Khôn, giọng nói có chút khàn khàn, “Tiên sinh, tôi có thể dùng mạng của tôi để đổi không?” Bảo Khôn nhíu mày: “Đổi cái gì?” “Đổi mạng của các cô ấy!” “Ha ha!” Bảo Khôn cười lạnh: “Một mạng đổi bốn mạng, cô tự tin như vậy sao?” “Anh không tò mò quan hệ giữa tôi và nhà họ Mục là gì à?” Tôi nói, cổ họng vẫn hơi đau.
Anh ta nhướng mày: “Có liên quan gì đến tôi?” HUIẾT Nhất thời nghẹn lời, tôi lại thật sự không biết nên nói gì, dừng vài giây mới nói tiếp: ‘Nhà họ Mục tìm tôi khắp nơi, các người cũng có kế hoạch đưa tôi trở về, vì sao cho tôi một nhân tình, thả bạn của tôi đi?” “Chậc!” Dantu nói: “Người phụ nữ này đầu óc bị rỉ sét à; thế mà-dám nói’chuyện nể mặt với tiên sinh?” Tôi mím môi không nói lời nào, chỉ nhìn Bảo Khôn chằm chằm.
Một lát sau, Bảo Khôn hỏi: “Cho nên, cô và nhà họ Mục có quan hệ gì?” “Tóm lại là có quan hệ sâu xa hơn anh nghĩ rất nhiều!” Những lời này có phần cố ý rất nhiều, bọn họ kiêng kị nhà họ Mục, quan hệ giữa tôi và nhà họ Mục càng sâu thì càng có lợi thế nói điều kiện hơn.
Anh ta nhếch miệng, không mở miệng nói chuyện, chỉ là một lát sau, anh ta nói: “Trao đổi điều kiện.” Tôi hơi sửng sốt, nghiêm túc hỏi: “Anh muốn cái gì?” Ánh mắt anh ta thâm sâu không rõ nhìn vào cánh tay tôi, là nơi vết thương đã được băng bó, có bác sĩ đi vào đổi thuốc.
Anh ta thuận miệng hỏi: “Vếtthương;eủa cô ta khi nào sẽ khỏi?” Bác sĩ nhìn anh ta, dường như có phần nghi hoặc, Dantu đứng bên cạnh nói lại với bác sĩ bằng tiếng nước ngoài.
Bác sĩ kia nói vài câu rồi rời đi.
Một lát sau, Bảo Khôn nói với tôi: “Ba ngày sau gặp lại, chú ý dưỡng thương.” Tôi không xác định ba ngày này anh ta có ra tay với bọn Âu Dương Noấn hay không, vội hỏi: “Các bạn của tôi thì sao?” “Bọn họ sẽ không có việc gì!” Nói xong, anh ta lập tức rời đi.
Ba ngày sau.
Khu đèn đỏ, âm nhạc hỗn loạn, vũ công nhảy múa trên sân khấu, người bên dưới la hét chói tai gần như điên cuồng.
Tôi không quá quen với hoàn cảnh như vậy, có chút đứng ngồi không yên;;bên-cạnh là Bảo Khôn vẫn thong thả uống rượu.
“Anh Bảo, tôi cần phải làm gì?” Ở trong bệnh viện, anh ta nói ba ngày sau sẽ trao đổi điều kiện với tôi, tôi nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng duy độc không nghĩ tới sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên anh ta làm là đưa tôi đến nơi này.” Ghế riêng rộng lớn, chỉ có tôi và anh ta, không ít người đẹp dạo chơi xung quanh liếc nhìn đến phía chúng tôi.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, những người phụ nữ này đều coi Bảo Khôn là con mồi của mình.
Dù sao dáng vẻ của ta khá đẹp trai. lại rất giống người có tiên nữa.
“Giữ im lặng!” Bảo Khôn mở miệng, thản nhiên liếc nhìn tôi một cái.
Tôi sửng sốt, đành mím môi không nói nữa, phiền não ngồi yên ở đó.
Trong hoàn cảnh này, muốn yên lặng cũng không dễ dàng.
Tôi nhận ra Danwei và Dantu vốn ở đứng ở cách đây không xa cũng đã rời đi từ lúc nào.
Ngay cả Bảo Khôn nãy giờ luôn bình tĩnh uống rượu mà hiện tại cũng đột nhiên đeo tai nghe lên.