Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hoàn toàn chọc giận Phó Thắng Nam
Phía sau truyền đến một giọng nói, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Nhiên An, chiếc váy dài của cô ấy thực sự lạc lõng trong một khung cảnh lộn xộn và lầy lội như vậy.
Tôi dời khung thép dưới chân sang một bên, vỗ vỗ tay, nhìn cô ta nói: “Cô không sợ ngã sấp xuống sao? Giày cao gót của cô hẳn là đắt lắm!” Cô ta cười lạnh: “Mấy chục triệu gì đó, cũng không tính là đắt, ngược lại là cô..”
Nói xong, cô ta dùng ánh mắt khinh thường và chế giễu nhìn tôi từ đầu đến chân với rồi mở miệng nói: “Có vẻ như Phó Thắng Nam đối xử với cô cũng không tốt lắm, cô là vợ tổng giám đốc tồi tàn nhất mà tôi từng thấy. Toàn thân cao thấp của cô, cộng với cái điện thoại đó chắc cũng không quá triệu đi?”
Tôi cười cười: “Ừ, vật ngoài thân thôi” Cô ta cười lạnh: “Cô không cần phải như thế này, để tôi cho cô một lời khuyên, mau chóng ly hôn với Phó Thắng Nam, tôi sẽ cho cô một khoản tiền. Dù sao cô cũng không đấu lại tôi đâu, cứ kéo dài như vậy, trái lại làm người ta đau lòng.” “Một khoản tiền?” Tôi khẽ cười, có chút tò mò: “Là bao nhiêu tiền?” Thấy vậy, cô ta có chút khinh thường: “Cô muốn bao nhiêu?” “Mấu chốt là tôi không biết cô có thể cho bao nhiêu!” Đây là sự thật, theo mức thu nhập hiện tại của cô ta, thu nhập hàng năm là bảy con số, hẳn là khá hào phóng.
“ tỷ triệu! Bao nhiêu đó đủ cho cô mua được một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố A” Cô ta nói, giọng điệu của cô ta thật sự cũng khá hào phóng.
Tôi cười khẽ: “ tỷ triệu, tính ra thì tôi cũng phải cố gắng phấn đấu rất lâu mới có được” “Đó là điều đương nhiên!” Cô ta ôm cánh tay, ánh mắt cao ngạo nhìn tôi, giống như một con công đang xòe đuôi.
Tôi cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, cẩn thận ngẫm lại, cô ta kiêu ngạo như vậy hẳn là đúng rồi.
Dù sao thì quần áo hiện tại của tôi cũng chỉ có mấy trăm nghìn, nhìn có vẻ nghèo khó so với đống hàng hiệu của cô ta.
“Sao hả? Suy nghĩ sao rồi?” Cô ta nói xong rồi đi về phía tôi vài bước: “Dù sao thì cô cũng không yêu Phó Thắng Nam, vậy chỉ bằng giao anh ấy cho tôi, tôi còn có thể cho cô một khoản tiền, như vậy cô có thể có cuộc sống mà mình mong muốn.
Tôi cười khế: “Nghe ra thì cũng không tệ” Tôi nhìn cô ta, hơi nhíu mày nói: “Nhưng mà, làm sao cô biết sau khi chúng tôi ly hôn thì anh ấy sẽ chọn cô?” Cô ta coi đó là lẽ đương nhiên: “Xung quanh anh ấy không có người phụ nữ nào thích hợp với anh ấy hơn tôi. Sau này chỉ cần sinh con rồi, anh ấy sẽ tự nhiên sẽ để đặt tình yêu ở chỗ tôi. Khi đến một độ tuổi nhất định, tình cảm vợ chồng sẽ tự nhiên phai nhạt, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến gia đình thôi. Thẩm Xuân Hinh, cô thấy sao?”
“ỪI Cô nói rất nhiều” Tôi mím môi cười nhẹ: “Có vẻ như cô có thể nhìn thấy khá rõ ràng, nhưng cô Chu có nghĩ đến không, ở Hà Nội này có rất nhiều con gái quyền quý. Mặc dù Phó Thắng Nam kết hôn lần hai nhưng mà anh ấy đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn kết hôn với anh ấy. Cô cho rằng năng lực và tài hoa của bản thân mình đều là hạng nhất, nhưng cô có bao giờ nghĩ đến trong số những cô gái quyền quý đó, có rất nhiều người còn tốt hơn cô không?”
Thấy sắc mặt cô ta hơi trầm xuống, tôi tiếp tục nói: “Về tài hoa, nói khó nghe một chút, thật ra năng lực của cô không tệ, nhưng cô làm sao có thể so sánh với với các tiểu thư nổi tiếng ở Hà Nội từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa đây? Huống chỉ một người đàn ông như Phó Thắng Nam căn bản không thiếu tiền bạc, không thiếu tài nguyên, nếu muốn lựa chọn đối tượng để tái hôn cũng nhất định sẽ không coi trọng người có có năng lực làm việc mà sẽ chọn một người có thể giúp chồng dạy con, hơn nữa còn có nhà mẹ để quyền lực. Cuối cùng, cô đều không có hai điểm này phải không?” “Cô..” Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, trợn mắt nhìn tôi, tức giận nói: “Cho dù như vậy thì thế nào, lúc trước anh ấy có thể cưới một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ như cô thì tại sao anh ấy lại không thể chấp nhận tôi?”
Cô ta sa sầm mặt, cười lạnh: “Thẩm Xuân Hinh, chẳng phải cô không muốn tiếp tục ở bên anh ấy sao? Nếu vậy thì tại sao lại muốn biện giải như thế này? Cô cứ trực tiếp giao anh ấy cho tôi không phải là được hay sao, lại còn ngụy biện nhiều như vậy, chắc là cô không buông bỏ được muốn sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt để anh ấy yêu cô hơn đúng không?” Tôi cười cười, không thèm để ý nói: “Cô nghĩ nhiều rồi. Nếu cô thật sự thích anh ấy, tôi cũng không ngại việc cô theo đuổi anh ấy, tôi nói vậy chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, lỡ như sau này cô không theo đuổi được lại quay sang trách tôi.
Đúng rồi, vừa nãy cô nói cho tôi tỷ đó, tôi cảm thấy tôi cũng có thể cân nhắc một chút, dù sao gần đây tôi cũng đang thiếu tiền” Nói xong xoay người chuẩn bị rời khỏi công trường, không ngờ lại gặp phải Phó Thắng Nam đang đen mặt đứng ở cửa.
Đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào tôi, u ám thâm thúy, trầm giọng nói: “Anh trị giá tỷ triệu?” Tôi sửng sốt trong giây lát, trong lòng lộp bộp.
một cái, anh đã nghe thấy hết những lời tôi vừa nói? Tôi không khỏi thu lại nụ cười: “Chủ yếu là cô ấy hơi nghèo, cho quá ít” “Thẩm Xuân Hinh, cô nói hươu nói vượn gì vậy?” Chu Nhiên An đi theo sau nói, nhìn thấy Phó Thắng Nam ở đây nên bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu nói: “Rõ ràng là chính miệng cô nói cô không yêu Tổng giám đốc Nam, cô chán ghét anh ấy quấn quít lấy cô, tôi không nói gì cả?” Dừng lại một chút cô ta nhìn về phía Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Nam, có thể tin lời của cô ta sao? Nếu cô ta thực sự muốn tiền, cô ta có thể yêu cầu anh cho cô ta là được rồi, chút tiền của tôi sao bằng anh chứ?” Một cú thúc như vậy dường như cũng có lý, Phó Thắng Nam nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nặng nề.
Tôi có chút không nói nên lời, nhưng cảm thấy lời nói của Chu Nhiên An cũng có lý, dứt khoát nhún vai nói: “Được rồi, tôi còn có việc phải làm, hai người từ từ diễn vở bi kịch tình yêu đi!” Phó Thắng Nam cau mày, giữ chặt lấy tôi, nhìn Chu Nhiên An nói: “Cô đi trước đi!” “Tổng giám đốc Nam..”
Chu Nhiên An muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Phó Thắng Nam dọa sợ: Ở đây chỉ còn tôi và Phó Thắng Nam bốn mắt nhìn nhau, anh cau mày: “Có cần thiết không?” Tôi sửng sốt, không hiểu lắm, nghỉ ngờ hỏi anh: “Cần gì?” Anh mím môi, ánh mắt bình tĩnh: “Em cho rằng chỉ cần tùy tiện tìm một ai đó là có thể đẩy anh đi sao?” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Vậy sau này em sẽ cẩn thận hơn, tìm người mà anh vừa lòng?” “Thẩm Xuân Hinh!” Anh có chút tức giận: “Em coi anh là cái gì?” Tôi có chút cáu kỉnh, mở tay anh ra: “Phó Thắng Nam, đã qua một thời gian dài như vậy, những điều cần nói em cũng đã nói hết rồi. Giữa em và anh bây giờ chỉ còn việc đi nhận giấy chứng nhận ly hôn thôi.
Thực ra, em cũng quản được chuyện anh đang ở bên ai, hơn nữa giữa anh và em cũng không còn vấn đề gì, nên em cũng không cần tốn thời gian và công sức để làm những chuyện nhàm chán đó. Em không cần phải tốn công giao anh cho với bất kỳ ai, bởi vì chuyện đó không liên quan gì đến eml” Nhìn vẻ mặt u ám của anh, tôi nói một hơi hết tất cả: “Thật ra, dù anh có quan hệ gì với Chu Nhiên An hay những người phụ nữ khác thì cũng không liên quan gì đến em. Nếu anh để bụng chuyện giấy chứng nhận ly hôn, thì chúng ta có thể đến thành phố Giang Ninh lĩnh giấy trước.
Chính anh cũng đã từng nói rồi, nếu em không thể vượt qua được rào cản trong lòng, thì sẽ để cho em tự do, nếu là như vậy thì chúng ta cũng không dính dáng gì với nhau nữa, lần sau phiền anh giữ vững phong độ”