Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Tình yêu trong những điều nhỏ nhất ()
“Tổng giám đốc Thắng Nam, cô Xuân Hinh thật là khéo!” Phó Thắng Nam gật đầu và thản nhiên đáp lại một câu “Ừ!” Sau đó nhìn tôi và nói “Tối qua em mệt rồi ăn nhiều một chút bổ sung năng lượng đi!” Tôi không khỏi đỏ mặt khi nghe được những lời này của anh và nhìn anh đang gắp thức ăn vào trong bát của tôi khuôn mặt bất giác càng đỏ hơn.
Chu Nhiên An cũng không ngốc hơn nữa trên cổ tôi tràn ngập dấu hôn muốn giấu cũng không giấu nổi, sắc mặt cô ta chợt trở nên tối sầm.
Cô ta cổ nén lại cảm xúc và vẫn bình tĩnh lên tiếng nói “Tổng giám đốc Thắng Nam, cô Xuân Hinh hai người không ngại khi tôi ngồi cùng bàn chứ Tôi cũng chỉ có một người!” “Không ngại! “Để ý!” Tôi và Phó Thắng Nam cùng mở miệng nói, cũng có thể coi là đồng thanh lên tiếng nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau.
“Vậy làm phiền rồi!” Chu Nhiên An rời khỏi tìm vị trí khác.
Tôi nhìn anh và không khỏi cau mày lại “Sao anh lại không thân thiện như vậy chứ, cô ấy cũng chỉ có một người dùng bữa cũng rất nhàm chán, có thêm bạn cũng không xấu hổ mài!” Anh nhướng mày “Anh không thích người khác ngồi bên cạnh anh, không quen!” “Thì cho anh quen dần!” Tôi liếc anh đầy coi thường và tức giận nói.
Liếc nhìn thấy đậu bắp ở trên bàn tôi tiến đến trước mặt anh và mở miệng nói “Ăn nhiều một chút đậu bắp bổ thận” Đôi mắt đen nhánh của anh hơi nheo lại và đôi môi mỏng khẽ mở ra “Tối hôm qua vẫn chưa thỏa mãn bà xã hay sao” “Khụ khụ..” Tôi phun hết ngụm nước trái cây vừa mới uống còn chưa kịp xuống bụng, may là khu vực xung quanh thoáng đãng nên tôi còn có chỗ để mà hòa hoãn.
Anh đưa khăn giấy đến trước mặt tôi, có cảm giác nếu như tôi không đưa tay nhận lấy thì anh sẽ tự mình lau giúp tôi vậy.
Sau khi lau sạch sẽ tôi ngước mắt nhìn anh “Phó Thắng Nam lúc ăn cơm anh có thể giữ cho đầu óc của mình thanh tịnh một chút được không” Anh nhướng mày và mở miệng nói “Anh chỉ là tùy ý nói một câu mà thôi, chính em mới là người nói anh yếu thận” Tôi đỡ trán và cảm thấy không có mặt mũi gặp người “Em không có nói anh yếu thận, em chỉ nói là ăn đậu bắp bổ thận mà thôi chứ không có nghĩa anh yếu thận, anh có hiểu ý của em không đấy” Anh gật đầu và mặt dày vô sỉ nói “Vậy thì em đang khen anh rồi” Tôi…
Quả nhiên đôi khi tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi mạch não của đàn ông.
Nếu cứ tiếp tục nói về đề tài này thì tôi cảm thấy mình không cần ăn trưa nữa.
Vì vậy khôn ngoan ngậm miệng lại, anh cũng rất tự giác ăn hết đĩa đậu bắp đó một cách thong thả và tao nhã.
Âu Dương Noãn gọi điện tới, cách nói chuyện vẫn hung hăng như vậy “Các cô đều ở thôn Hòa An à Tôi quá rảnh rỗi nên có thể đến tìm cô chơi đùa được không” Tôi nghẹn lời “Đồ đạc trong căn cứ bị trộm rồi cô cho rằng cô tới đây thì chúng tôi sẽ có thời gian chơi đùa cùng cô hay sao” “Vậy không sao, tôi đi qua chịu giày vò cùng các cô là được, dù sao mọi người đều quen biết với nhau, tôi nhân tiện đi thăm ông nội tôi một chút, mấy ngày trước ông ấy còn kêu tôi hẹn cô đến chỗ ông ấy ăn cơm đấy, buổi tối cô có rảnh không chúng ta cùng đi?” Sao Âu Dương Cơ lại mời tôi ăn cơm vậy? Tôi có chút bối rối: “Sao ông nội Dương Cơ lại mời tôi ăn cơm vậy?” “Bởi vì tôi đã kể về cô cho ông ấy nghe, tôi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn bè gì cả, ông ấy cũng muốn tôi đưa bạn bè về nhà ăn cơm” Tôi gật đầu và nhớ tới trước kia ông nội Dương Cơ đã từng nhắc tới chuyện của bà ngoại mình khi dùng bữa ở khách sạn, nên cũng có thể nhân cơ hội này để hỏi ông ấy về chuyện quá khứ của bà ngoại.
Sau khi chậm chạp phản ứng lại tôi mới nhận ra rằng cô ấy không nhìn thấy động tác của tôi nên mở miệng nói: “Được vậy một lát nữa gặp lại!” Sau khi cúp máy Phó Thắng Nam nhìn tôi và hơi nhíu mày: “Âu Dương Noãn à?” Tôi gật đầu: “Cô ấy hẹn em buổi tối cùng đi ăn cơm!” Anh nhướng mày: “Không định đưa anh đi cùng sao?” Ừm, ừm! “Em cho rằng nếu như anh đi theo có lẽ sẽ rất xấu hổ hơn nữa con gái tụ tập nói chuyện với nhau sẽ hơi nhàm chán” Không phải là tôi không muốn dẫn anh theo đến nhà ông nội Âu Dương Cơ.
Chỉ là tôi còn có rất nhiều thắc mắc muốn tự mình tìm hiểu những chuyện có liên quan đến bà ngoại.
Anh hơi ngả người ra sau nhưng cũng không rối rắm với vấn đề này rồi nói: “Em có từng rung động với Mục Dĩ Thâm chưa?” Tôi suýt nữa cắn phải lưỡi rồi mở to mắt nhìn anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?” Cũng không thể trách anh sẽ nghĩ như vậy về những chuyện trước kia, điều này cũng rất bình thường.
Anh thu hồi lại ánh mắt và trông có vẻ nhàn nhã hơn mấy phần: “Em và Âu Dương Noãn dù sao cũng được coi là chị em tốt của nhau, cô ấy và Mục Dĩ Thâm cũng rất xứng nên em đừng nhung nhớ anh ta nữa” Tôi suýt chút nữa không thở nổi đứng bật dậy khỏi ghế và nhìn anh rồi nói: “Phó Thắng Nam đầu óc của anh có phải là bị heo ăn rồi phải không?” Tôi tức giận đến mức không muốn nói gì với anh nữa, quay người rời khỏi khách sạn.
Linda đang ở cửa khách sạn nhìn thấy tôi tức giận đi tới, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nên nhìn tôi và lên tiếng: “Sao vậy? Lại cãi nhau rồi à?” Tôi cố nén giận và mở miệng nói: “Phó Thắng Nam là một con heo đực ngu ngốc!” Vốn dĩ Linda còn muốn hỏi gì đó nhưng không hiểu sao lại ngậm miệng và nín cười.
Biết cô ta đang cười nhạo mình và mắng Phó Thắng Nam, tôi bĩu môi và tiếp tục giãi bày những ấm ức trong lòng mình: “Sao tôi có thể nhìn trúng Mục Dĩ Thâm được chứ, đôi mắt đó của anh ấy chính là dùng để thở chứ không có tác dụng gì cả” Linda nín cười và lên tiếng nói: “Xuân Hinh thực ra chị có thể trực tiếp nói với anh ấy mà tức giận cũng không tốt cho bản thân” “Nói gì chứ? Tôi giận dữ nói: “Anh ấy chính là một tên đầu heo, thẳng nam chính hiệu, Chu Nhiên An người ta tìm mọi cách lấy lòng anh ấy mà anh ấy lại thờ ơ, anh ấy có thể nhìn ra hai người Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn có tình cảm với nhau thì tại sao không nhìn ra được tôi không hề có ý gì với Mục Dĩ Thâm cả chứ, không chịu động não chỉ suốt ngày nghĩ ngợi lung tung” “Vậy thì sao chứ, đừng tức giận nữa, em còn có chuyện phải làm nên đi trước đây!” Cô ta mở miệng nói trên mặt vẫn còn cố nén cười.
Vì vậy tôi không để ý tới anh chuẩn bị tự mình rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước đã bị anh kéo lại: “Em vẫn còn tức giận à?” Tôi mím chặt môi và cáu kỉnh nói: “Không có!” “Anh biết em không có chuyện gì với Mục Dĩ Thâm rồi là anh không nên nói những lời đó, anh sai rồi!” Anh lên tiếng, giọng điệu hơi mang theo ý cười cùng với bất đắc dĩ.
Tôi sửng sốt và hơi bất mãn nói: “Sao anh lại biết sai được chứ, anh vốn là Tổng giám đốc, Chủ tịch hội đồng quản trị nên làm sao có thể sai lầm được mà tất cả đều là lỗi của eml” Tôi nói xong hất tay anh và không muốn nghe chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị anh giữ chặt lấy rồi trực tiếp ôm vào trong lòng sau đó bất đắc dĩ nói: “Được rồi lát nữa còn phải làm việc em đừng có tức giận nữa được không, chúng ta đi căn cứ thôi!” Dáng vẻ như vậy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, tôi cũng biết mình sai rồi nên không thể cứ tiếp tục gây sự với anh thế này được.
Tôi hơi khựng lại một chút và dừng bước chân sau đó nhìn anh rồi nói: “Sau này không được phép nhắc đến chuyện này nữa!” Anh khế cười và đáp lại tôi: “Được, không nhắc tới nữa!” Tôi đã từng nghỉ ngờ rằng Trần Văn Nghĩa có đôi tai cực thính và đôi mắt nhìn xa ngàn dặm vì vậy anh ta mới có thể luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cần thiết.