Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

chương 584

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tai họa bất ngờ ()

Cô lắc đầu, sờ bụng nói: “Mình ăn không nổi nữa. Mình với Mục Dĩ Thâm vừa ăn xong đồ ăn Hàn Quốc. Mình đã ăn hết cả một phần kimbap Hàn Quốc, bụng bây giờ no căng. Hơn nữa, phô mai có rất nhiều calo. Mình sợ béo lên lắm!” Tôi mỉm cười, nhìn cô nói: “Một mét sáu lăm, chỉ nặng hơn năm mươi cân, làm sao là gọi là béo được” Cô cong môi, “Cậu hơn bốn lăm cân, đương nhiên là không thể hiểu được hoàn cảnh của tớ” Tôi buồn cười, chả muốn trả lời.

Cô nhìn quanh, thấy Phó Thẳng Nam không có ở đây, liền cay mày hỏi: “Phó Thẳng Nam chưa về sao?” Tôi gật đầu, “Buổi tối anh ấy ăn tối với đối tác, mình đoán khả năng cao sẽ về muộn”

Cô chống cằm nói: “Xem ra phu nhân giám đốc cũng phải chịu cảnh cô đơn” Sau khi ăn xong một phần phô mai, tôi thỏa mãn, đứng dậy, rót nước cho cô ấy, thuận miệng hỏi: “Có ăn đồ nướng Hàn Quốc không? Cô gật đầu, ánh mắt rơi vào tôi, hơi nheo mắt lại, cau mày hỏi: “Cánh tay của cậu bị sao vậy?” Tôi không thể không nhìn theo ánh mắt của cô ấy, không biết từ khi nào trên cánh tay xuất hiện một vết mẩn đỏ dày đặc.

Cô ấy kéo tôi lại, lo lắng nói: “Trên mặt cũng nổi lên kìa” Tôi bất ngờ, nhìn chân và các bộ phận khác đang nổi mẩn đỏ dày đặc.

Âu Dương Noãn nhìn tôi, hai mắt đối diện nhau, chúng tôi đồng thanh nói, “Dị ứng?” Tôi sửng sốt, Âu Dương Noãn nhìn tôi, nói: “Cậu bị dị ứng với phô mai hay là matcha?” Tôi lắc đầu, những thứ này tôi vẫn thường ăn, không thể nào dị ứng được.

Thấy vậy, cô không khỏi nói: “Trước đấy cậu có ăn gì không?” Tôi nói, “Cua lông!” “Cậu có bị dị ứng với hải sản không?”

Tôi lắc đầu, “Không có, mấy ngày hôm nay mình đều ăn hải sản, làm sao có thể dị ứng được” Không cần suy nghĩ, Âu Dương Noãn chạy ra khoảng sân, lớn tiếng: “Mục Dĩ Thâm, Thẩm Xuân Hinh có vẻ bị dị ứng. Mau tới đây, chúng ta đưa cậu ấy đi viện” Tôi nhìn những nốt mẩn đỏ trên người, không hiểu tại sao, rốt cuộc tôi bị dị ứng với cái gì? Một lúc sau, Âu Dương Noãn chạy vào, kéo tôi ra ngoài, xe của Mục Dĩ Thâm đã chờ sẵn ngoài biệt thự.

Lên xe, Mục Dĩ Thâm lái thẳng đến bệnh viện, Âu Dương Noãn có hơi lo lắng nhìn tôi, nói: “Có muốn gọi điện cho Thắng Nam không?” Tôi lắc đầu, lúc này chắc anh ấy bận lắm rồi: “Không sao đâu, chỉ là dị ứng nhẹ thôi. Không có gì to tát, đến bệnh viện rồi tính tiếp ” Tôi chỉ cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, nghĩ đến mặt mũi bây giờ của mình, không khỏi cảm thấy có chút đau khổ.

Khuôn mặt này tuy rằng không đẹp như hoa như ngọc, nhưng cũng thuần khiết, ưa nhìn, cũng tính là bắt mắt. Đột nhiên nổi đầy mẩn ngứa thế này, không biết có để lại sẹo không? Ngay khi Mục Dĩ Thâm dừng xe, Âu Dương Noãn lôi tôi vào bệnh viện, hét lớn, “Bác sĩ, cấp cứu: Với âm lượng cao của cô ấy, nhân viên y tế xuất hiện, y tá nhìn vào, bắt đầu hỏi về tình trạng dị ứng. Còn Âu Dương Noãn đi làm thủ tục.

Tôi được một y tá đưa vào phòng bệnh và yêu cầu bác sĩ kiểm tra.

Sau khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của tôi, xác nhận đúng là bị dị ứng, may mản là không nghiêm trọng lắm, chỉ cần truyền một vài chai dịch.

Lần đầu tiên bị dị ứng thế này, tôi không thể không hỏi, “Bác sĩ, tôi có thể biết cụ thể tôi bị dị ứng với món gì không?” Trước đây, tôi đã từng ăn rất nhiều cua lông và phô mai, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Tại sao tôi lại bị dị ứng?

Bác sĩ vừa viết đơn thuốc, vừa nói: “Nếu cô không bị dị ứng cả cua lông lẫn phô mai, thì khả năng cao là bởi sự kết hợp của cả hai. Trong trường hợp hấp thụ quá nhiều một trong hai thứ, có thể chỉ là dị ứng một trong hai. Nếu cô thật sự cần, tôi có thể giúp cô kiểm tra nguyên nhân trực tiếp gây dị ứng” Tôi gật đầu, “Vâng, xin lỗi đã làm phiền bác sĩ rồi!” Tôi cũng chẳng lo lắng, lần sau chú ý một chút là được.

Vì đây là bệnh viện nội thành, lượt khách thăm khám ra vào rất đông, phòng bệnh chật kín. Nên tôi chỉ có thể tiêm và truyền dịch ở hành lang. Sau khi cô y tá lấy một ít máu, liền dán thẻ vào người tôi rồi bỏ đi.

Đêm tối dần, các bệnh nhân đã ngủ say.

Tôi không ngủ được, chỉ nhắm mắt lại. Âu Dương Noãn đang thanh toán viện phí, Mục Dĩ Thâm tìm chỗ đậu xe.

Dù là thành phố cấp hay cấp hai, đậu xe luôn là vấn đề gây phiền phức.

Tôi đang lim dim, thì nghe thấy tiếng động ngoài hành lang liền mở mắt ra, đó là một nam bác sĩ mặc áo trắng.

Thấy tôi đã tỉnh, anh ấy hỏi: “Tôi làm cô thức giấc à?” Tôi lắc đầu, “Không phải, tôi nhắm mắt vậy thôi!” Tôi vô thức liếc nhìn chất lỏng trên lọ đang gần hết, còn anh ta cầm thuốc tiêm.

Tôi sửng sốt, “Anh đang đổi chai truyền dịch à” Anh lắc đầu, “Lúc này thì chưa cần!” Tôi thấy cây kim đâm thẳng vào chai truyền dịch, chất lỏng được bơm thẳng vào trong.

Tôi có hơi khó hiểu, “Không phải tôi chỉ được kê mấy chai truyền dịch thôi sao?” Bình thường sẽ là thay lọ này, truyền tiếp lọ khác, đâu có chuyện dùng ống kim tiêm thế này? Anh ta tăng tốc truyền dịch, nhìn tôi, “Là nước muối sinh lý, nồng độ phù hợp với cơ thể con người, sẽ không gây tác dụng phụ gì đâu” Tôi không có kiến thức y học, chỉ cảm thấy lời giải thích này hơi mơ hồ, nhưng cũng không biết sai ở đâu. Nên cũng chẳng nói gì, mặc định lời anh ta nói là đúng.

Sau đó, anh đi thay băng cho bệnh nhân khác. Nhìn động tác điêu luyện và tự nhiên, tôi lập tức buông bỏ nghỉ ngờ, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Nhưng dần dần tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, mắt tôi muốn mở nhưng không thể nào mở được, mí mắt nặng trĩu.

Trong lòng nảy sinh nghỉ ngờ, tôi không kìm được mà véo miệng, hòng lấy lại chút tỉnh táo, cố gảng mở mắt.

Đột nhiên vị bác sĩ áo trắng ban nãy đứng trước mặt tôi, trong đầu tôi có một dự cảm không lành.

Định vươn tay đẩy ra, nhưng anh ta đã nhanh chóng đỡ tôi đứng dậy, thiếu điều bế tôi lên, bước ra khỏi hành lang.

Tôi không tập trung được tinh thần để phân tích tình hình, chỉ có duy nhất ý nghĩ, không được ngủ quên! Tôi cần mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau kích thích thần kinh, tôi hơi tỉnh dậy, thấy anh ta đã đưa mình đến cửa thang máy.

Nhận ra anh ấy định mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn vùng vãy, nhưng không có chút sức lực, muốn kêu cứu nhưng không thể thốt được thành _ S° lời.

Tôi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, tay bác sĩ bế tôi vào, tôi cảm nhận được anh ta đang bấm số tầng, nhưng không biết cụ thể là tầng bao nhiêu.

Đến lúc nhìn thấy những điểm đỏ hiện lên mơ hồ trong võng mạc, tôi mơ hồ suy đoán, có thể đây là nhà xe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio