Chương : Tra ra người sau lưng ()
Tôi gật đầu Ngoài ra, mỗi người đều có người mình cần bảo vệ, anh ấy tại thời điểm tôi khó khăn nhất giúp đỡ tôi đã được xem là rất nhân từ.
Phó Thắng Nam đã ở bên trong phòng cấp cứu rất lâu, lâu tới mức tôi chờ bên ngoài tới mức sắp ngã quy.
Ngày hôm sau Thấy cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra, tôi có một chút suy sụp, dựa vào cửa phòng cấp cứu nhìn, không biết đã đi tới đi lui bao nhiêu lần.
Lâm Quang Tuyến nhìn tôi, muốn mở miệng an ủi, nhưng nhìn một hồi vẫn không mở miệng.
Thời điểm Lương Đức tới, nhìn thấy tôi và Lâm Quang Tuyến phờ phạc vì thức đêm, liền nói, “mấy người là định đợi bệnh nhân ra rồi đem cái bộ dạng ma quái này hù chết anh ta sao?” Cái miệng độc của anh ta tôi tập mãi đã thành thói quen, không thèm để ý.
Lâm Quang Tuyến nhìn anh ta nói: “Lương Thiếu, Phó tổng vẫn còn đang cấp cứu, anh đừng nói đùa như vậy” “Được rôi, nơi này giao cho tôi, hai người đi nghỉ ngơi đi, yên tâm tôi sẽ không để cho anh ta chết tại chỗ này đâu!” Lương Đức im lặng nhìn tôi nói: “Cô gái này vốn đã xấu rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ người bên trong ra không được, với cái bộ dạng quỷ quái của cô, muốn tái giá cũng không có ai dám cưới cô!” Tôi mím môi, ngồi xổm xuống ở cửa, trong lòng nóng như lửa đốt, cơ bản không có tâm tình để ý tới anh ta.
“Phanh!” cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.
Tôi đứng dậy, vội vàng tới hỏi, nhưng bởi vì thiếu máu nên suýt ngã xuống, Lương Đức đỡ lấy tôi, ghét bỏ nói, “chị à, chị đây là tự mình hại mình sao?” Tôi nhíu mày, không để ý tới hắn, nhìn về phía bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, mở miệng nói, “bác sĩ, chồng tôi anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ nhìn tôi mở miệng nói, “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cơ bắp và thần kinh anh ấy đã bị tổn thương nặng do giá rét, để lại di chứng nguy hiểm, gia đình cô chuẩn bị sẵn sàng, bệnh nhân có thể bị tê liệt ở một số bộ phận ” Tôi như bị sét đánh, nửa ngày chưa hoàn hồn, thẳng tới khi phòng cấp cứu mở ra, Phó Thắng Nam được bác sĩ đẩy ra, tôi mới hoàn hồn.
Phòng bệnh Phó Thắng Nam chưa tỉnh, tôi nhìn về phía Lâm Quang Tuyến mở miệng nói, “Chú Lâm, chú hãy về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở chỗ này đợi tiếp là được, còn rất nhiều chuyện phải xử lí, chú không thể xảy ra chuyện gì!” Lâm Quang Tuyến gật đầu, nhìn tôi nói, “Mạc Tổng cùng Lâm tổng chắc là đang trên đường tới, cô cũng không nên quá lo lắng, Phó tổng nhất định sẽ khống sao!” Tôi gật đầu, mệt mỏi có chút không muốn nói chuyện.
Sau khi Lâm Quang Tuyến rời đi, Lương Đức dựa vào cửa, có chút thất thần, tôi nhìn anh ta, “Nói đi, một chuyến vô ích, thật lãng phí thời gian của anh” Anh ta nhíu mày, có chút khó chịu nói, “Chỉ số IQ của cô là thuộc loại pin sạc? có khi online, thỉnh thoảng lại chậm phát triển trí tuệ, làm sao có thể nhìn ra lúc này tôi có chuyện muốn nói”
Tôi nhíu mày: “Anh có thể lựa chọn không nói!” “Thật nhàm chán” anh ta suy nghĩ miên man, mở miệng nói, “ Cô thật tàn nhãn, Mục Dĩ Thâm đã bị điều tra. Nhà máy hóa chất ban đầu bị đóng cửa, hiện tại đột nhiên tra ra, phát hiện chất gây ung thư. Cảnh sát Ma Cao đã bắt đầu điều tra tất cả tài sản của Mục gia. Mục Thị chậm trễ mấy ngày kinh doanh tổn thất mấy chục tỷ, đủ cho hắn ta đối phó mấy ngày, đặc biệt, cô rất được đó, cái này không cần động thủ liền không động thủ, động thủ một cái liền làm cho anh ta mất nửa cái mạng, Những Phóng viên kia kịp thời tới chắc cũng là do cô gọi?”
Bây giờ làm sao đây? Cuộc đời dài như vậy, nhưng liệu có mấy ai khi sinh ra đã ở trong bi kịch, như người khác đã nói, đúng là sống theo số phận! Tôi im lặng, bên kia nghe thấy tiếng khóc, cô ấy thấy tôi không trả lời, có chút tuyệt vọng nói, “Phó phu nhân, tôi biết, là chúng tôi lòng tham không đáy, cô đã giúp chúng tôi nhiều lần, chúng tôi không nên tìm cô nữa, cảm ơn cô!” “Tiếp tục trị liệu đi!” Tôi mở miệng, ánh mắt có chút trống rỗng, mở miệng nói, “tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô, tiếp tục cổ cũ con cô trị liệu cho tốt, về sau sẽ tốt hơn!” Đúng vậy, về sau sẽ tốt hơn.
Người đầu bên kia dường như quá mức kinh ngạc, trong lòng tràn ngập vui mừng vội vàng nói: “Phó Phu nhân, cảm ơn cô rất nhiều, đời này chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho cô!” Tôi cúp điện thoại, chuyển tiền trong thẻ. Có thể chuyện của Tôn tiếu Tiếu là một cái động không đáy, nhưng cuối cùng đối mặt với tính mạng của một đứa bé, tôi không biết tương lai như thế nào, nhưng hôm nay tôi có năng lực giúp vậy thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn Phó Thắng Nam trên giường bệnh, tôi thở dài một hơi, coi như là mình đang tích phúc đi.
Phó Thắng Nam nằm trên giường bệnh một mạch ba ngày, thời điểm tỉnh lại, anh ấy còn mơ hồ, kéo chặt tay tôi mơ màng hỏi, “em như thế nào? Có bị thương không?” Tôi ôm lấy anh ấy, cười yếu ớt, “em không sao, không hề hấn gì cả!” Nhìn kĩ thấy tôi không có gì bất thường, anh thoải mái nhìn tôi và nói: “Dù sau này anh có thế nào đi nữa, cũng không được mạo hiểm vì tôi. Em phải sống cho thật tốt”.
Khóe mắt tôi cay cay, tôi hít một hơi, mũi có chút chua xót, “Về sau đừng nói mấy lời như thế này nữa” Anh lôi kéo tôi, lần đầu đem sự yếu ớt của mình bày ra, tôi đỡ anh, không dùng ngôn ngữ để an ủi, chỉ dựa vào anh.
Theo năm tháng, chúng tôi đã từ từ học cách đối xử với nhau, bao dung và hàn gắn với nhau, con đường phía trước vẫn còn dài, có thể những khó khăn, mâu thuẫn trong cuộc sống sẽ còn tiếp diễn nhưng tôi biết rằng chúng tôi không thể xa nhau nữa.