Chương : Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm ()
Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh ta, ngây người ra, rất lâu không nói gì, không tin vào lời anh ta nói, cô ta xác nhận lại một lần nữa: “Ý anh là gì?” Kiều Cảnh Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý của tôi là cô đừng mặt dày ở lại thành phố này nữa, thu dọn đồ đạc trở vê Giang Ninh đi”
Ngay sau đó, sắc mặt Mạc Hạnh Nguyên trở nên trắng bệch, có vẻ như vô cùng bất ngờ, nhìn về phía Phó Thắng Nam, giọng nói nghẹn ngào: “Anh Thắng Nam, anh cũng không cân em sao?”
Phó Thắng Nam ôm lấy tôi, ánh mắt âm trâm: “Mười lăm năm rồi, năm đó tôi đồng ý làm anh cô bởi vì cô còn chưa trưởng thành, hiện giờ cô đã có thể tự lập, chuyện của cô từ nay về sau không liên quan đến tôi nữa”
Tôi hơi bất ngờ, không ngờ Phó Thắng Nam sẽ buông tay như vậy, tôi ngây người nhìn anh khiến anh chú ý đến, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.
Mạc Hạnh Nguyên đột nhiên cười lớn, giọng nói có chút bi ai: “Hóa ra tất cả đều là giả, đều là giả, cái gì mà lời hứa, cái gì mà thích, cái gì mà yêu, đều là giả dõi, lừa người, tất cả các người đều giả dõi!”
Tôi nhíu mày, không thể nào hiểu nổi Mạc Hạnh Nguyên, theo tôi thấy, cho dù năm đó Lâm Trí Lân dùng cách gì để Mạc Hạnh Nguyên đến bên cạnh Phó Thắng Nam thì cũng đã mười mấy năm trôi qua, bọn họ đều đã có gia đình riêng, nhiêu năm như vậy, những việc gì cân với trách nhiệm người anh Phó Thắng Nam đã làm đủ cả rồi.
Nhưng tôi không hiểu, vì sao Mạc Hạnh Nguyên hết lần này đến lần khác đều coi đó là lẽ đương nhiên, thậm chí ích kỷ muốn anh em họ sống chết gì anh ta, cho dù là anh em ruột thịt cũng không cần chăm sóc cho nhau đến mức như vậy, huống hồ bọn họ không phải ruột thịt gì.
Có lẽ, là do Mạc Hạnh Nguyên quá ích kỷ! Tôi kéo Phó Thắng Nam vào phòng bệnh, không thấy Trịnh Tuấn Anh đâu, tôi lo lắng hỏi: “Kiểm tra thế nào rồi? Trịnh Tuấn Anh đâu?”
Anh đỡ tôi ngồi xuống, tôi hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: “Trong bụng em còn có em bé, từ nay về sau dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nghĩ cho con, nghĩ cho anh một chút, biết chưa?
Tôi sửng sốt, thấy sắc mặt anh hơi nhợt nhạt mới nhận ra có lẽ vừa rôi Mạc Hạnh Nguyên đã dọa anh sợ rồi, không khỏi cười nói: “Thật ra vừa rồi em đã chuẩn bị cả rồi, em sẽ không để con gặp nguy hiểm, Mạc Hạnh Nguyên không thể làm hại đến em và con đâu”
Anh thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Cho dù là như thế, về sau cũng không thể để chuyện này xảy ra nữa, có nhiều lúc có những chuyện chúng ta không kiểm soát được” Tôi gật đầu, lại hỏi anh về Trịnh Tuấn Anh: “Bên phía Trịnh Tuấn Anh thế nào rồi?”
Anh thở dài, nói: “Em đúng là nóng vội, anh ta vừa mới làm kiếm tra xong, sao có thể có kết quả nhanh như vậy?” Tôi lo lãng: “Bởi vì bệnh tình của Tuệ Minh không thể kéo dài thêm nữa, còn việc ghép thận, bệnh viện này có thể tìm được thận thích hợp không?”
Nhắc tới việc này khiển anh có chút mệt mỏi, nhưng chỉ trong chốc lát, anh nói: Không sao đâu, tin anh, anh nhất được sẽ tìm được thận thích hợp!”
Tôi biết gân đây anh liên hệ khäp nơi để tìm, chỉ là trong lòng tôi luôn lo lăng về bệnh tình của Tuệ Minh, con bé đã điều trị hóa chất vài lần mà tình trạng van không tốt lên, hơn nữa môi lần điều trị hóa chất đối với con đều không khác gì tra tấn, bây giờ tôi ngay cả dũng khí gặp con cũng không dám, tôi luôn cảm thầy bệnh tình của con thành ra như vậy đều là do tôi Nhưng lúc này tôi có nóng lòng với Phó Thăng Nam cũng không ích gì, cổ găng đè nén cảm xúc, nhìn anh nói: “Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì vậy?
Không phải bình thường Kiều Cảnh Thần rất quan tâm đến Mạc Hạnh Nguyên sao? Sao đột nhiên lại thay đổi như vậy? Chuyện là thế nào?”
Anh ôm lấy tôi rồi nói: “Có lẽ cũng vì lo lăng, Hạnh Nguyên không muốn kết hôn cùng Kiều Cảnh Thần lại vân muốn quấn lấy anh ta, ÿ vào anh ta, thật ra đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đến một độ tuổi nhất định sẽ luôn lo lãng, người nhà họ Kiều vân luôn thúc giục Kiều Cảnh Thần kết hôn, nhiều năm như vậy, anh ta là một người truyền thống, suy nghĩ giống người lớn nên cũng cảm thấy cho dù là đàn ông hay phụ nữ, đến tuổi nên làm gì thì phải làm thôi!”
“Kiều Cảnh Thần cũng không còn trẻ nữa, Mạc Hạnh Nguyên không muốn kết hôn với anh ta vân bám lấy anh ta khiến anh ta không thế ổn định, ngày càng lo lắng, hơn nữa vừa rồi anh còn nói em mang thai, điêu này nghĩa là môi người chúng ta đều đang dân ổn định và luôn phải cố găng vì gia đình nhỏ của mình”
Tôi nghe anh nói, đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào Phó Thăng Nam đã trở nên khác trước đây như vậy, trước kia anh luôn tràn đây dã tâm, giống như một ngọn núi cao vời vợi, dã tâm của anh lớn như một ông vua, muốn khai hoang mở cõi nhưng giờ đây anh không như vậy nữa, anh đặt tất cả mọi tâm tư và sự ấm áp vào gia đình nhỏ của chúng tôi Thấy tôi ngơ ngác nhìn anh, anh giơ tay sờ sờ mũi: “Sao lại nhìn anh vậy?”
Tôi khẽ cười nói: “Em đang suy nghĩ, sau này em nhất định sẽ làm một người mẹ tốt, không thể †ủy tiện như trước kia nữa.” Anh cười: “Ô, chỉ muốn làm một người mẹ tốt thôi sao?”
“Còn muốn làm một người vợ tốt nữa!” Tôi dựa vào lòng anh, nói: “Chờ Tuệ Minh khỏe lại, chờ bé con sinh ra, chờ mọi thứ dân tốt lên” Đúng vậy, dường như tất cả mọi thứ đều đáng để chờ đợi, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.”
Nhớ tới Kiều Cảnh Thần, tôi không khỏi nói “Anh ta đuối Mạc Hạnh Nguyên đi là vì muốn kết hôn với một cô gái khác ở thủ đô sao?” Phó Thăng Nam hơi trầm mặc, một lúc sau nghiêm túc nhìn tôi nói: “Có đôi khi tình yêu của một người đàn ông sẽ bị ngăn cách bởi hôn nhân”
Tôi sửng sốt vài giây, đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, cho dù Kiều Cảnh Thần thích Mạc hân Nguyên đến mức nào đi nữa thì Mạc Hạnh Nguyên cũng không thể nào tiến vào nhà họ Kiều, chúng ta không thế nào phủ nhận, hôn nhân chính là phải môn đăng hộ đổi Mạc Hạnh Nguyên không có gì ngoài tình cảm của Kiều Cảnh Thần, cô ta không thể mang lại cho Kiều Cảnh Thần thứ gì khác, nhà họ Kiều không thể chấp nhận, dã tâm của Kiều Cảnh Thần cũng sẽ không dừng lại ở đó,
Mạc Hạnh Nguyên giống như một con búp bề của một đứa trẻ, khi đứa trẻ lớn lên búp bê dù có tốt đến đâu cũng sẽ trở nên vô dụng, đều bị bỏ vào nhà kho thôi Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Thắng Nam, không nói gì chỉ nghiêm túc nhìn anh.
Anh bị tôi nhìn một lúc lâu, có lẽ thấy không được tự nhiên lắm, mở miệng nói: “Làm sao vậy?” Tôi mím môi, nghiêm túc nói: “Vậy tình cảm của anh dành cho em rốt cuộc là như thế nào?” Tôi là một người thực tế, tôi nghĩ răng hai người không thể đơn giản ở bên nhau chỉ vì tình cảm mà còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa.