Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

chương 710

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm ()

Hồ Diệp ngỡ ngàng, vui sướng bảo: “Vậy thì quá là cảm ơn luôn!” Nói rồi cô ấy lên gọi người tới gỡ xuống để đem đi thử. Tôi lại thấy hơi lạ, thông thường một chiếc váy cưới được đặt may thế này sẽ không để cho người khác thử, dẫu sao cũng là đặt may, là đồ của cá nhân, cả đời chỉ có một lần, cộng thêm còn giàu có, đồ dùng cá nhân sẽ không để người khác đụng vào, chưa kể vì sao chủ nhân của chiếc váy này lại bày ở đây lâu đến thế, lại còn đồng ý cho mặc thử, đến là kì lạ.

Nguyên Vũ đỗ xe xong bước vào cửa hàng, không thấy Hồ Diệp thì ngó nghiêng xung quanh, thấy tôi thì cười hiền lành hỏi: “Cô ấy đang thử váy à?”

Tôi gật đầu, thấy cậu ta ở ngoài lâu mũi đã đỏ cả lên, cười bảo: “Anh cũng cần thử vest đúng không, xem xem có bộ nào hợp không?” Cậu ta khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía phòng thử đồ, lên tiếng: “Quần áo tôi mặc đều đồng bộ với cô ấy, đợi cô ấy chọn xong, rồi tôi sẽ thử bộ nào hợp với của cô ấy.”

Tôi ngẩn người, hình như đúng là vậy, khẽ mỉm cười, không còn gì để nói thêm.

Cửa hàng trưởng liếc thấy có khách vào, lại vội ra đón, tôi và Nguyên Vũ trò chuyện câu được câu mất, cuối cùng đã hiểu được vì sao Hồ Diệp lại chọn Nguyên Vũ.

Chàng trai chừng hơn hai mươi tuổi này nhìn thì non nớt hiền lành, nhưng thực sự vô cùng tinh tế, cậu ta rất chu đáo, có lẽ vì yêu nên hầu như mọi điều cô ấy thích hay không thích cậu ta đều suy nghĩ cho cô ấy.

Trước đây tôi không mấy hiểu được vì sao rất nhiều cô gái xuất sắc lại chọn lựa những chàng trai nhỏ tuổi hơn mình để tiến tới hôn nhân, nhưng hôm nay quan sát Nguyên Vũ, tôi đã phần nào lý giải được.

Những người trẻ như họ toát ra hơi thở đầy tích cực như ánh mặt trời rực rỡ, họ có thể mang đến cho người ta một cuộc sống hoàn toàn khác và chứa chan hy vọng, Hồ Diệp đi theo Thẩm Minh Thành bao năm, vẻ đẹp và sự năng động thời con gái đã bị bào mòn theo thời gian, nhưng những điều đó Nguyên Vũ có thể cho cô ấy.

“Thẩm Xuân Hinh, sao em lại ở đây?” Giọng nói truyền đến tai, tôi ngẩn người quay lại nhìn thì bất ngờ thấy Thẩm Minh Thành và Vương Yên Nhiên.

Tôi không khỏi chau mày: “Em đi với… bạn tới thử váy cưới, anh thì sao?” “Bọn tôi cũng tới đây thử váy cưới, cô Hinh, người bạn nào của cô sắp làm đám cưới thế, đến hôm ấy đừng trùng ngày với đám cưới của chúng tôi nhé, không thì cô lại khó sắp xếp thời gian.”

Vương Yên Nhiên khoác tay Thẩm Minh Thành và nói, gương mặt trang điểm đậm vẫn không che hết được vẻ mệt mỏi, có vẻ như dạo gần đây Thẩm Minh Thành không tốt với cô ta cho lắm.

Tôi hơi bặm môi, nhìn Thẩm Minh Thành: “Anh định cưới cô ấy đấy à?” Thẩm Minh Thành đưa mắt nhìn Nguyên Vũ bên cạnh tôi, xem ra anh ấy cũng biết Nguyên Vũ, ánh mắt mới trở nên phức tạp.

Thấy tôi lên tiếng, anh ấy gật đầu: “Không còn trẻ nữa, ngày nào chú ba cũng giục.” Tôi ờ một tiếng, cất giọng dửng dưng: “Hôm nào cưới thì báo trước em biết”

Cửa hàng trưởng vội vàng đi vào, mặt lộ vẻ bối rối và lo lắng, nhìn Thẩm Minh Thành nói: “Cậu Thành, thật sự rất xin lỗi, không biết cô cậu sẽ đến nên chiếc váy cưới mà cậu đặt trước đó vừa rôi cô Diệp đã lấy đi thử mất rồi, mong cô cậu đợi cho một chút, tôi sẽ lập tức sắp xếp” Chiếc váy cưới Thẩm Minh Thành đặt may?

Đặt may cho Vương Yên Nhiên? Tôi chưa kịp hỏi, Hồ Diệp đã mặc xong váy cưới bước ra ngoài, bản thân chiếc váy vốn đã đẹp, người hợp với nó mặc lên lại càng thêm rực rỡ.

Hồ Diệp cúi đầu vừa chỉnh váy vừa nói: “Xuân Hinh, Nguyên Vũ đã vào chưa? Cô thấy chiếc váy này thế..” Lời cuối câu nói nghẹn lại vào khoảnh khắc cô ấy ngẩng đầu lên.

Thấy Thẩm Minh Thành và Vương Yên Nhiền, nụ cười của cô ấy tan biến mất, nét mặt trở nên lạnh lùng, nhưng gần như cũng chỉ trong khoảnh khäc, nhìn thấy Nguyên Vũ, cô ấy đã lại nhoẻn cười: “Đẹp không?” Nguyên Vũ nhìn cô ấy, chàng trai trẻ này không giấu nổi vẻ bôi hồi, gật đầu lia lịa: “Đẹp lảm, đẹp tuyệt trân, đẹp như tiên sa”

Đúng là chàng trai ngốc nhất trân đời, Hồ Diệp nghe cậu ta khen, không nhịn được cười, rồi bảo “Sao anh không thử đồ đi?” Nguyên Vũ tần ngần bảo: “Anh đợi em tìm được bộ thích hợp rồi thay” Thấm Minh Thành nhìn Hồ Diệp, säc mặt không được tốt, ánh mãt lạnh lùng, hồi lâu mới lên tiếng: “Em… định lấy cậu ta thật đấy à” Hồ Diệp gật đầu, lần này nhìn anh rất nghiêm †úc và đáp: “Đợt này đã định tìm cơ hội thông báo với anh, nhưng không ngờ lại gặp ở đây, cũng vừa khéo, chúng tôi gửi thiệp mời cho anh trước vậy!”

Nói rồi, cô ấy nhìn Nguyên Vũ, bảo: “Anh xem trong túi em có thiệp mời gửi tống giám đốc Thành không, giờ đưa cho anh ấy luôn đi!”

Nguyên Vũ gật đầu, tìm thiệp mời trong túi, cậu ta nói một cách lịch thiệp, “Tổng giám đốc Thành, mong anh có thể đến chúc mừng cho đám cưới của tôi và Diệp.” Thâm Minh Thành nhìn cậu ta, không nhận thiếp, Vương Yên Nhiên lại giơ tay cầm lấy “Không ngờ mới đó mà cô Hồ đã làm đám cưới rồi, để tôi xem ngày nào, vừa hay tôi với Minh Thành cũng sắp làm đám cưới, không biết có †rùng ngày hay không!”

Cô ta mở tấm thiếp ra nhìn ngày tháng, nhoẻn cười bảo: “Cũng may, đám cưới của chúng tôi ngày mùng mười, đến lúc đó vừa hay có thể tham dự hôn lê của hai người, cô Diệp yên tâm, tôi và Minh Thành nhất định sẽ đến chúc mừng hai người.”

Hồ Diệp không buồn đếm xía đến cô ta, chỉ nhấc tùng váy và ngắm nhìn chiếc váy đang mặc, Thẩm Minh Thành nhìn cô ấy, ánh mắt phức tạp và đau buồn, đều là người đã trưởng thành, tôi biết, Thẩm Minh Thành thật lòng yêu Hồ Diệp.

Nhưng tại sao anh ấy lại bày ra trò này cùng Vương Yên Nhiên? Trong lòng anh ấy hiếu rõ cô gái đó là loại người thế nào, tại vì sao lại quyết định thiếu lí trí như thế?

Vương Yên Nhiên bị Hồ Diệp ngó lơ, nét mặt lúng túng, làm ầm lên gọi cửa hàng trưởng tới “Tại sao người khác lại mặc bộ váy mà chúng tôi đã đặt sản, cửa hàng các cô phục vụ khách với thái độ gì thế, tôi sẽ kiện các cô!”

Cửa hàng trưởng rối rít xin löi, lên tiếng giải thích: “Cô Yên Nhiên, thực tình xin lõi cô, nhưng lúc đặt may cậu Thành có nói là có thể cho phép người khác mặc thử ạ” Vương Yên Nhiên nghe thấy thế, khoác tay Thẩm Minh Thành, nhõng nhếo: “Minh Thành, sao anh lại có thể cho người khác mặc thứ váy cưới của em được? Chiếc váy đó được đặt may cho em mà, sao lại cho người khác mặc thử bừa bãi thế chứ!”

Hồ Diệp bặm môi, lên tiếng: “Thông cảm, tôi không biết là hai anh chị đã đặt may sản, thứ lõi giùm, tôi sẽ lập tức thay ra!” Nói rồi, cô ấy xách váy đi vào phòng thay đồ, Nguyên Vũ lo cô ấy vấp lên váy vội vàng tới dìu Thẩm Minh Thành nhìn cô ấy, sắc mặt hơi trăng bệch: “Không cần, chiếc váy này rất hợp với em, em mặc lên rất đẹp, tặng cho em đấy!” “Khỏi cần!”

Hồ Diệp vào phòng thay đồ, Nguyên Vũ dìu cô ấy vào trong Vương Yên Nhiên cũng xem như là người biết điều, thấy tâm trạng Thẩm Minh Thành không được tốt, cô ta bèn nói với cửa hàng trưởng: “Thôi bỏ đi, vốn dĩ chiếc váy đó cũng không hợp với số đo của tôi, cô đưa tôi đi xem lại đi, tìm bộ nào hợp với tôi ấy.” Cửa hàng trưởng rối rít gật đầu, đưa cô ta đi chọn váy cưới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio