Chương : Tìm cơ hội sống sót cho con gái ()
Câu hỏi này quá khảo nghiệm nhân tính, tôi không biết nói thế nào, nhìn xuống điện thoại, tim tôi cuộn trào không ngừng.
Lâm Uyên nắm cổ tay tôi, bà ấy nhìn tôi, có chút đau khổ: “Con ơi, đừng, Tuệ Minh rất dễ thương, chúng ta rất thương con bé, nhưng con không thể vì con bé mà đánh đổi cả tương lai của bản thân và gia tộc. Cha mẹ già rôi, chuyện gì cũng có thể đối mặt, cả đời này cũng nên như thế, nhưng con thì không thể. Con và Phó Thắng Nam vừa có con, tương lai vẫn còn rất dài.
Ngay cả khi con không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng. Tuệ Minh có lẽ thật sự là định mệnh, mọi chuyện đều là như thế, các con đừng xúc động quá.” Tôi biết Lâm Uyên muốn nói gì, tôi cũng hiểu những lựa chọn nên được đưa ra sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, nhưng con người ta không chỉ như thế, Tuệ Minh đã là con gái của tôi, không liên quan gì đến chuyện huyết thống.
Nhìn bà, tôi thở dài nói: “Mẹ, Tuệ Minh cũng là con của con. Trên đời này, mẹ có bao giờ thấy người mẹ nào nỡ bỏ con mình không? Nếu tủy xương và thận bên kia tìm được có lai lịch sạch sẽ, tại sao chúng ta lại không thể cho Tuệ Minh thử?”
Bà ấy nhìn tôi đầy hoài nghi: “Con điên rồi sao? Làm sao có thể sạch sẽ được?” Tôi biết bây giờ tôi nói gì cũng vô ích. Nếu là tử vong ngoài ý muốn, các cơ quan nội tạng trong cơ thể có thể cứu sống được người khác thì tại sao chúng ta không cho gia đình của họ một khoản tiền để người thân của họ sống theo cách khác? Có thể tàn nhẫn, nhưng đối với những người đã chết, xương cốt của họ cuỗi cùng sẽ bị thiêu, một khi đã như vậy, có thể cứu người, tại sao lại không chứ?
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiêu nữa. Mẹ ở lại bệnh viện với Tuệ Minh đi. Con sẽ đến gặp cha, đợi đến khi hỏi rõ sự tình rồi nói tiếp.” Bây giờ kết luận ngay thì rất nóng vội.
Lâm Uyên nhìn tôi và liên tục khuyên nhủ: “Con à, dù thế nào đi nữa, con cũng phải cân nhắc cho nhà họ Mạc, nhà họ Phó. Đừng tự hủy hoại tương lai của mình, biết không?” Tôi gật đầu và nói: “Được rồi, con biết!” Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi cho Phó Thắng Nam, nhưng đường dây luôn bận nên tôi chỉ có thể gọi cho Mạc Đình Sinh, nhưng đường dây cũng đang bận, tôi có hơi hoảng.
Cuộc gọi đến của Mục Dĩ Thâm khiến tôi có chút cáu kỉnh, nghe điện thoại xong, tôi có chút bực bội, nói: ‘Làm sao vậy?” Đâu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười ha hả: “Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy sao? Hình như là đã xảy ra chuyện rồi nhỉ, không gặp thì có thể nói chuyện phiếm với anh, có khi em lại nghe được tin gì vui thì sao!”
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!” Tôi thật sự không muốn nói chuyện với tên biến thái này một phút nào.
Anh ta thở dài nói: “Chờ đã, nghe nói Mạc Đình Sinh đang vội vàng chuẩn bị đến thành phố Tân Châu, không biết có phải do tủy của Trịnh Tuấn Anh không thành công, cho nên cha em định đến thành phổ Tân Châu tìm… ”
Cơn tức giận mà tôi kìm nén bấy lâu nay bùng phát: ‘Mục Dĩ Thâm, anh không bình thường sao? Anh muốn làm gì?” “Anh nói này, em muốn cái gì, anh có thể giúp em, con em có thể không cần tiếp tục hóa trị”
Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em không cần phải vội vã làm gì, các em không tìm thấy không có nghĩa là anh không tìm thấy. Sao nào? Gặp nhau không?” Tôi sững sờ, và chợt nhận ra rằng những gì anh ta nói lần trước có lẽ không phải là vô nghĩa.
Sau vài giầy im lặng, tôi nói: “Có! Anh ta nhàn nhạt cười ở đầu dây bên kia: ‘Cứ tưởng rằng em sẽ lại từ chối anh chứ? Lát nữa anh sẽ cho em địa chỉ, đừng đến muộn, anh sẽ buồn đó.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi lại cho Phó Thăng Nam, cũng may là điện thoại đã kết nối, chỗ anh ấy hơi ồn ào, hình như xung quanh toàn là xe cộ “Phó Thăng Nam, chỗ anh có chuyện gì sao?
“Anh đang kẹt đường” Anh nói, giọng nói có chút gấp gáp: “Đừng lo lăng, anh đã nói chuyện với ông ấy rôi, ông ấy tạm thời sẽ không tới thành phố Tân Châu, em đừng nóng ruột!” Tôi thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy tốt, lát nữa đưa ông ấy đến bệnh viện, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ, để bà không lo lăng nữa”
Sau khí cúp máy với Phó Thăng Nam, tôi gọi cho Lâm Uyên Địa chỉ tin nhãn mà Mục Dĩ Thâm gửi đến cách tôi không xa, tôi không lái xe đến đó mà bắt †axi, anh ta hẹn ở một quán trà Nhìn từ bên ngoài, nơi đây giống một chỏ tư nhân, nếu không có người tới chào hỏi, tôi cũng không phản ứng kịp, đi theo người phục vụ vào phòng trà.
Mục Dĩ Thâm mặc một chiếc áo len giản dị màu xanh lam, trong nhà đã bật máy sưởi, độ ẩm cao, anh ta đặt áo khoác lên tấm chiếu tatami bên cạnh, khi nhìn thấy tôi, anh ta cong môi cười “Ngôi đi, vừa đúng lúc uống trà với anh!”
Tôi mím môi ngồi đối diện với anh ta, anh ta không vội nói, từ từ rót nước, pha trà rôi đặt ly sứ trước mặt tôi, ân cần nói: “Ngửi mùi thơm đi! Tôi đưa tay lên, cảm cốc lên ngửi, trong đó có mùi trà nông đậm và mùi cỏ ngọt ngào, thấy anh ta nhìn tôi cười, tôi đặt cốc xuống và nói: “Rất thơm!”
Anh ta cong môi cười: “Có phẩm vị!” Sau đó rót trà đã pha vào trong cốc sứ, tôi cau mày, thấy anh ta có vẻ không nói vào vấn đề chính, tôi có chút không vui, nhìn anh ta: “Mục Dĩ Thâm, tôi không rảnh mà tốn
thời gian với anh” Anh ta khẽ cau mày, dường như tâm trạng tốt của anh ta đã bị tôi phá vỡ, anh ta nhìn tôi nói “Anh là người có chất lượng cuộc sống cao, nếu em nghĩ răng anh đang lãng phí thời gian của em như thể này, vậy em có thể đi vê?”
Anh ta đưa tay lên và chỉ ngón tay thon dài của mình về hướng cửa Rõ ràng, anh ta biết răng tôi sẽ không đi, ít nhất tôi sẽ không rời đi cho đến khi thu thông tin †ừ miệng anh ta Tôi mím môi, vươn tay câm chén trà nhấp một ngụm, giọng nói bất mãn của anh ta vang lên bên tai: ‘Rõ ràng là lãng phí một ngụm trà ngon của anh, uống trà phải dựa vào phẩm vị, uống ừng ực như thể thì còn gì nữa?”
Đặt tách trà xuống, tôi nhìn anh ta, khế cau mày: “Cũng xuống bụng cả thôi, trách móc nặng nề làm gì?” Anh ta cau mày, lại rót cho tôi một cốc, nhướng mày: “Nếm thử cẩn thận!” Tôi có chút cáu kỉnh. Tôi hoàn toàn không phải là người thích uống trà, có nếm cũng không nếm ra vị gì, nhưng anh ta nhìn tôi như thể này, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nhấp một ngụm trà, cố găng hết sức điệu đà nuốt xuống bụng Sau khi nhìn thấy điều này, anh ta hài lòng “Không tệ!”
Tôi nhẹ nhõm và nhìn anh ta Anh ta tao nhã nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói: “Trà ngon!” Thấy tôi nhìn, anh ta cong môi: ‘Nếu em như thế này, anh có thể hiểu là em đã đồng ý đi theo anh?” Tôi nhíu chặt mày, nhịn ý định tấn công, nói “Tôi đã kết hôn, nếu anh đòi tiền, tôi có thể cho anh, cả cái hộp của bà, nếu anh cứu được Tuệ Minh, tôi sẽ tìm cách đưa hộp cho anh.”