Chương : Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm ()
Tôi gật đầu, tính đến thời điểm hiện tại đứa bé trong bụng tôi cũng đã được khoảng hai tháng tuổi, vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn rõ được thai nhi.
“Đến thành phố Tân Châu nhanh như vậy sao? Xem ra em thật sự rất quan tâm đến con gái mình, có điều mẹ anh uổng công nấu canh, lãng phí rôi!”
Tôi đã sắp quên mất chuyện đó, có lẽ mẹ Mục Dĩ Thâm hiểu lầm về đứa bé trong bụng tôi, nói là muốn nấu canh bổ thân thể cho tôi. Tôi không nhắn tin trả lời, trái lại Hoàng Văn Tích nhắn tin đến hỏi: Cô vẫn đang ở thành phố hả?”
Tôi trả lời tin nhắn, thuận tiện bảo cô ấy nhắn cho Âu Dương Noãn, nếu không có chuyện gì ở thành phố thì trở vê Tân Châu đi, tiếp xúc với Mục Dĩ Thâm càng lâu, trong lòng cô ấy càng khó có thể dứt bỏ, trưởng thành là lúc chúng ta cần phải chín chắn hơn trong mọi suy nghĩ cũng như mọi sự lựa chọn, tuy có thể đau nhưng thời gian chắc chắn có thể chữa lành mọi vết thương.
Hoàng Văn Tích tỏ vẻ ngạc nhiên, nhân tiện hỏi: “Tối nay tôi sẽ chạy đến thành phố Tân Châu, tình trạng con gái cô thế nào? Cô đi thành phố Tân Châu là vì con gái cô sao?”
Tôi không khỏi nhíu mày, chuyện tôi tới thành phố Tân Châu không hề nói với ai cả, cũng không nói gì đến việc tới thành phố Tân Châu là vì Tuệ Minh, sao cô ấy biết được việc này? Nếu trực tiếp hỏi thì không hay lắm, tôi gửi một mặt cười trả lời: “Được, đợi cô trở về thành phố Tân Châu chúng ta lại hẹn nhau.”
Không biết Phó Thắng Nam đã tỉnh lại từ lúc nào, tôi vừa mới nhắn tin xong, thấy bên cạnh có người nhìn mình, hơi quay đầu lại liên thấy anh đang nhìn chằm chằm tôi, tôi hơi ngây người cười nói: “Đánh thức anh hả?”
Anh cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không, em nói chuyện với ai vậy? Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?” Tôi lắc đâu: “Không!” Anh ngồi thẳng dậy, ôm tôi vào lòng, gục đầu lên vai tôi: “Lát nữa em muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn!” Tôi cũng không thèm ăn gì cả, dựa vào ngực anh khẽ lắc đầu nói: “Em không muốn ăn gì hết, đúng rồi, còn anh thì sao? Có muốn ăn gì không?” “Tự nấu ở nhà thì sao?” Xem ra anh cũng không bận việc gì, tôi gật đầu xem như đồng ý, hiếm khi chúng tôi đều có thời gian rảnh nấu cơm ở nhà.
Năm giờ chiều, thành phố Tân Châu có mưa nhỏ, thời tiết ngoài trời không đẹp lắm, Phó Thắng Nam không cần ra ngoài, tôi cũng muốn liên hệ theo danh thiếp mà Mục Dĩ Thâm cho tôi trước.
Tôi trở về phòng ngủ gọi điện thoại tới cho người đàn ông kia, sau vài tiếng chờ, đầu dây bên kia bỗng truyên đến một giọng nói ôm ôm: “Xin chào!” Tôi có chút sửng sốt, nhanh chóng lên tiếng đáp: “Xin chào, là anh Vương Bảo Kỳ đúng không?”
Đối phương “Ừm” một tiếng, dùng tiếng phổ thông không thuần thục lắm nói: “Là tôi, có chuyện gì không?” Tôi bắt đầu không tin tưởng người này lắm, sao Mục Dĩ Thâm có thể quen biết người thế này
được, nhưng tôi vẫn nhịn lại mở miệng nói: “Là anh Mục bảo tôi tìm anh!” Đối phương “A” một tiếng, dường như bỗng nhiên nhớ ra, mở miệng nói: “Cô là cô Thẩm hả?” Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn hỏi một chút, bệnh viện của các anh thật sự có thể tìm được mẫu tủy và thận thích hợp sao?” Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm.
Đối phương “ừm” một tiếng nói: “Có thể. Thế này đi, lát nữa cô gửi cho tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe và chỉ tiêu cơ thể gần đây của con gái cô, ngày mai lúc nào rảnh cô hãy tới chỗ chúng tôi một chuyến. Trước mắt bên tôi vừa hay có trữ hàng ở đây cho cô, nhưng không chắc có thể phù hợp với con gái cô hay không”
Tôi có hơi phân vân, nhưng thấy ông ta nói rõ ràng rành mạch, vì thế tôi cũng đồng ý. Tôi cúp điện thoại, đúng lúc Mạc Đình Sinh gọi tới, nói Lâm Quang Tuyến cũng vừa mới đến thành phố Tân Châu, về sau tôi có ra ngoài làm gì thì tốt nhất vẫn nên gọi chú ấy đi cùng, nhiều lúc chú ấy có thể giúp được tôi.
Tôi gật đầu đáp lại, sau một hồi do dự, tôi vẫn quyết định gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe và chỉ tiêu cơ thể gần đây của Tuệ Minh cho Vương Bảo Kỳ, đầu bên kia sau khi nhận được lập tức nhắn tin cho tôi: “Sáng mai cô đi với tôi đến chỗ nguồn cung cấp, cô xem tình huống thế nào, sau đó chúng ta lại thương lượng giá.”
Tôi sửng sốt, đánh ba chữ gửi qua: “Nguồn cung cấp?” Bọn họ gọi bộ phận trên cơ thể là nguồn cung cấp ư? Đối phương dường như không định giải thích nhiều với tôi, chỉ trả lời một chữ “Ừm!”, sau đó không nói gì nữa.
Tôi suy nghĩ một lát rồi liên hệ Lâm Quang Tuyến, bảo chú ấy ngày mai đi xem với tôi. Tôi vốn định nói với Phó Thắng Nam nhưng anh đang gọi điện xử lý công việc trong thư phòng, có chút bận rộn nên tôi cũng không tiện nhắc tới chuyện của con gái với anh.
Ngày hôm sau.
Phó Thắng Nam có việc bận, từ sáng sớm dặn dò tôi vài câu rồi ra ngoài. Tôi ở nhà sắp xếp một lát, không bao lâu sau Lâm Quang Tuyến cũng đến. Vương Bảo Kỳ gửi địa chỉ cho tôi, cũng nhắn lại một tin: “Chúng ta gặp ở cổng số , đường xa, đừng đến muộn”
Tôi trả lời lại rồi ra ngoài với Lâm Quang Tuyến, buổi sáng thành phố A đặc biệt đông xe, vì thế tắc đường có chút nghiêm trọng, khó khăn lắm mới gặp được Vương Bảo Kỳ. Ông ta có vẻ hơi tức giận, dù sao cũng đã đợi khá lâu.
Ông ta lái một chiếc xe đen lớn, ngồi trên xe không đi xuống, tuy không nhìn thấy dáng người nhưng chỉ nhìn mặt cũng đoán được ông ta hơi béo, vẻ dữ dẫn trên khuôn mặt được biểu lộ quá rõ ràng, làn da ngăm đen, nhìn giống như ông chủ mỏ than sống ở huyện trong những năm vậy.
Nhìn thấy tôi, ông ta bĩu môi, nhíu mày nói: “Nguồn cung cấp ở vùng núi, lát nữa tôi đưa mấy người qua, mang đồ dùng hàng ngày theo chưa? Vùng trên đó đi lại khó khăn, không có khu vực buôn bán, rất bất tiện!” Nhìn dáng vẻ ông ta có lẽ đã gặp không ít người phiền phức, tôi hơi khó hiểu: “Chúng ta chẳng
phải sẽ tới bệnh viện sao? Sao lại lên núi?” Ông ta cong môi: “Lấy đồ của con gái nhà người ta, cô không đi gặp cha mẹ người ta sao?
Đi thôi, nếu cô không hài lòng vậy có thể chọn, dù sao cô cũng là bạn của Tổng giám đốc Mục, tôi cũng không ký hợp đồng gì với cô, nếu cô hài lòng, chúng ta tiếp tục thương lượng là được”
Tôi sửng sốt, nhìn Lâm Quang Tuyến, có chút mơ hồ. Lâm Quang Tuyến vẫn bình tĩnh, gật đầu với tôi, ý muốn nói là có thể đi theo ông ta xem sao. Vương Bảo Kỳ không dài dòng, nói mấy câu liền bảo tôi lái xe đi theo sau ông ta.
Đúng như lời ông ta nói, đường đi quả thật rất xa, lái xe bảy tám tiếng từ sáng đến tối, khi sắc trời trở tối ông ta mới chậm rãi dừng xe. Tôi mơ màng ngủ trên xe, nhìn cảnh tượng bốn phía không khỏi có chút bất ngờ. Đây là một ngôi làng nằm trên đỉnh núi, người trong làng đều sống ở lưng chừng núi, có khoảng hai mươi hộ gia đình cùng sinh sống ở đây.
Vương Bảo Kỳ dừng xe cạnh giếng nước giữa thôn, xuống xe ngồi xổm rửa mặt, thuận tiện uống thêm vài ngụm, nhìn chúng tôi nói: “Đến nơi rồi, mấy người xuống đây uống mấy ngụm nước đi, lát nữa rồi đi theo tôi” Lâm Quang Tuyến xuống xe, nhìn xung quanh bốn phía cũng chỉ hơi sững sờ một lát, sau đó lấy một chai nước ra từ vali đưa cho tôi, sau đó lại lấy bánh mì bên trong ra chia cho tôi một phần, mở miệng nói: “Ăn chút gì trước đi”