Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

chương 735

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Liên quan đến Hoàng Văn Tích ()

Cô ấy yếu ớt nói: “Tôi là một người bị mắc bệnh tim bẩm sinh, đã suy tim rất nhiều năm rồi.

Cha tôi nói rằng chỉ cần tìm được người thích hợp để tiến hành cấy ghép tim là tôi sẽ lại có thể sống bình thường như những người khác.

Nhưng để tìm được một quả tim thích hợp quả thực rất khó khăn, phải mất rất nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được một người thích hợp.

Những người đó nói với tôi rằng cô bé ấy bị bệnh, không thể sống tiếp được bao lâu, chờ tới khi cô bé chết rồi, có thể cấy ghép tim cho tôi. Chính vì vậy cha tôi đã nhận nuôi dưỡng cô ấy, cô bé ấy chính là người đã cùng tôi trải qua những tháng ngày cô đơn và khó khăn nhất, nhưng bệnh tình của tôi ngày một nặng hơn, còn sức khoẻ của cô bé thì ngược lại, ngày càng tốt dần lên.

Cô ấy cười nhạt, rồi nói tiếp: “Sau này cha tôi mới biết hoá ra những người đó đã nói dối ông, cô bé không hề mắc bệnh, vô cùng khỏe mạnh, cô chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó mới bị họ phát hiện rồi đưa tới nhà tôi. Bố tôi không muốn làm chuyện phạm pháp, nhưng tôi sắp chết rồi, ông không còn lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ có cô bé ấy mới có thể cứu được tôi. Lần cuối cùng khi tôi ngất đi, bố tôi đã động tay vào chiếc xe của cô bé.

Khi cô bé ấy chết đi, trên người dường như không chỗ nào là lành lặn cả, bố tôi nói rằng đó chỉ là một tai nạn, tôi cũng luôn tự an ủi bản thân rằng đó là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng không ngờ rằng, thời gian trôi qua càng lâu, hình ảnh của cô bé ấy càng in sâu trong ký ức của tôi, nỗi dẫn vặt trong tôi ngày càng sâu đậm hơn”

Những giọt nước mắt từ từ chảy xuống, rưng rưng đôi mắt, Hoàng Văn Tích câu xin nói: “Đừng đi theo vết xe đổ của tôi nữa, hãy buông tha cho đứa bé đó đi!” Tôi mím môi, chẳng trách khi cô ấy nhìn thấy Khả Hân lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Lâm Uyên gọi tới, tôi nhấn nút nhận máy, giọng nói vui mừng từ phía đầu dây bên kia lập tức truyền tới.

“Con đi đâu vậy? Kiểm tra xong rồi, đứa bé đó vẫn đang khóc, con đang ở đâu, mau đến đây đi”

Tôi ậm ừ vài tiếng, nhìn Hoàng Văn Tích trên giường bệnh, từ từ nói: “Cuộc phẫu thuật này không quá lớn, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng của đứa trẻ đó.

Tôi thực sự không thể làm khác được, tôi muốn con gái mình được sống, nếu như có cách nào khác, tôi chắc chắn sẽ không đi đến bước này”

Cô ấy điên cuồng gào khóc, tôi biết cô ấy đang cảm thấy bất lực, chỉ có thể gọi y tá tới yêu cầu họ trông chừng cô ấy giúp tôi, tôi tới gặp Khả Hân.

Trên tâng, Khả Hân sau khi kiểm tra xong, hai mắt đỏ hoe, cô bé nhìn tôi rồi nức nở nói: “Cô ơi ở đây đau quá!” Cô bé chỉ tay vào phân xương hông của mình, giọng điệu đáng thương.

Bác sĩ không rút tuỷ mà chỉ lấy một phần máu để xét nghiệm kết quả, tôi choàng tay ôm lấy cô bé, an ủi nói: “Không sao, tối nay cô sẽ mua đồ ăn ngon cho con nhé!”

Lâm Uyên nhìn tôi, rồi lại nhìn Khả Hân nói: “Tuệ Minh vừa từ phòng bệnh ra, con mau tới xem đi” Tôi gật đầu, đi theo bà vào phòng bệnh, bác sĩ đang dặn dò cha tôi điều gì đó, Tuệ Minh nằm trên giường bệnh, vẫn chưa hết mê man.

Thấy bác sĩ định đi, tôi vội vàng chạy theo, gặng hỏi: “Bác sĩ, tôi có tìm hiểu một chút được không? Cuộc phẫu thuật cấy ghép này liệu có ảnh hưởng gì tới người hiến tạng hay không?”

Vị bác sĩ nhìn tôi rôi gật đầu nói: “Việc rút tuỷ và nâng tế bào gốc tạo máu sẽ không gây hại quá nhiều tới người hiến tạng, chỉ là sẽ có chút đau đớn. Có điều đối việc ghép thận mà nói sẽ có ảnh hưởng không ít tới người hiến tạng. Những bộ phận trên cơ thể con người, có những thứ tưởng chừng như vô dụng, nhưng nếu như lấy đi rồi, vẫn sẽ có những ảnh hưởng nhất định. Ví dụ như chiếc điện thoại của chúng ta, nếu mười đầu ngón tay của chúng ta đột nhiên mất đi một cái, tuy không ảnh hưởng tới việc sống chết, nhưng nếu bạn đã mất đi một ngón, khi hoạt động ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng.”

Tôi gật đầu, sắc mặt tái nhợt: “Vậy nếu như một đứa trẻ bị lấy mất đi một quả thận, liệu sau này có ảnh hưởng gì hay không?” Bác sĩ gật đầu nói: “Tất nhiên là có rồi, tuy không dẫn đến cái chết, nhưng thể lực chắc chắn sẽ không còn được như lúc đầu” Tôi không dám tiếp tục hỏi thêm nữa, những gì cần hỏi đều đã hỏi cả rồi, cũng đều biết rõ rồi.

Quay trở lại phòng bệnh, Khả Hân ngồi ở trên giường lắng lặng nhìn Tuệ Minh nằm trên giường bệnh, đôi mắt đen hồn nhiên trong sáng, gương mặt ngây thơ non nớt.

Lâm Uyên vừa nhìn thấy tôi liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Đình Sinh có lẽ đã đoán ra tôi vừa làm gì, ông ta đưa mắt nhìn Khả Hân rồi lại nhìn tôi nói: “Cha đã cân nhắc và xem xét tất cả những rủi ro có thể xảy ra, có thể tìm thấy người thích hợp đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Cuộc phẫu thuật lần này sẽ không gây ảnh hưởng tới tính mạng của cô bé, sau này chúng ta sẽ chăm sóc cho cô bé tốt hơn để bù đắp lại”

Nói thế nào đây? Không gây tổn thương đến tính mạng của Khả Hân, nhưng dẫu sao vẫn là làm hại đến một đứa trẻ, tôi thực lòng cảm thấy vô cùng tự trách bản thân.

Tuệ Minh vừa hoàn thành hoá trị, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm của Khả Hân, chúng tôi chỉ còn cách ở lại bệnh viện chờ đợi. Nhưng cũng không thể giữ Khả Hân ở bệnh viện mãi được, nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi đành quyết định để Lâm Quang Tuyến đưa Khả Hân quay về.

Phải đến tối Hoàng Văn Tích mới tỉnh lại, sâu một cuộc hôn mê sâu, thấy vẻ mặt đau khổ của cô ấy, tôi kể cho cô ấy nghe về tình trạng của Tuệ Minh và Khả Hân.

Hoàng Văn Tích sau khi nghe xong, cô ấy thở dài rồi nói: “Không làm ảnh hưởng tới tính mạng của cô bé là tốt, nhưng dẫu sao thì dù cho cuộc phẫu thuật có thành công, nhưng vẫn phải giữ lại bệnh theo dõi một thời gian. Ung thư có thể di căn trở lại trong vòng năm năm, rất có thể sẽ lại cần phải tiến hành cuộc phẫu thuật cấy ghép thứ hai. Vậy cô tính sao với đứa bé này?”

Tôi nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “Cha mẹ của cô bé coi cô bé là một cỗ máy để kiếm tiền, tôi quyết định đưa con bé về đây cũng một phần là vì lo sợ rằng cô bé sẽ không được học hành đàng hoàng mà sẽ bị cha mẹ ép đi lấy chồng. Cha mẹ tôi muốn nhận cô bé làm con nuôi, sẽ cho cô bé học cùng trường với Tuệ Minh, dưới danh nghĩa của nhà họ Mục. Sau này khi lớn lên cũng sẽ trở thành một người tài giỏi, biết cách lựa chọn cuộc sống cho chính mình”

Hoàng Văn Tích sững sờ vài giây, một nụ cười hiếm có bỗng xuất hiện trên gương mặt của cô: “Vậy thì tốt rồi, được nhà họ Mục nhận nuôi thì phần đời còn lại xem như cũng an tâm hơn phần nào. Nhà họ Mục sẽ trải sẵn đường cho cô bé, hy vọng rằng sau này khi lớn lên, cô bé sẽ mạnh mẽ hơn, đây coi như là phần thưởng mà nhà Mục mấy người báo đáp cho cô bé rồi”

Cũng chỉ có thể nói là vậy, tôi thở dài, mọi trăn trở suy nghĩ trước đó bị dồn nén trong lòng nay đã được giải tỏa bớt phần nào. Chờ tới khi có kết quả kiểm tra, nếu cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, vậy thì kể từ nay trở đi, nhà họ Mục sẽ có thêm một đứa con. Tôi đưa Khả Hân quay trở về nhà một chuyến, nói rõ ràng mọi chuyện với cha mẹ cô bé, cũng là để cắt đứt mối quan hệ giữa cô bé và những người trong gia đình.

Hoàng Văn Tích đưa tay đặt lên ngực, buồn bã nói: “Giá như lúc đó tôi cũng có thể lựa chọn, vậy thì tốt biết bao.” Tôi nhìn cô, không khỏi xót xa, biết rằng mạng sống mà mình có được phải đối lấy từ một người sống khác, suốt một năm nay Hoàng Văn Tích suy sụp hoàn toàn!

Trầm lặng một hồi, tôi liền lên tiếng nói: “Có phải cô còn chưa biết chuyện về Mục Dĩ Thâm hay không? Hôm đó Vương Mỹ Hoa có nói với tôi rằng có rất nhiều đứa trẻ ở trong làng kể từ sau đi rời đi đều không thấy quay trở lại nữa”

Không biết liệu có giống như những gì mà tôi đang nghĩ trong đầu lúc này hay không! Hoàng Văn Tích túm chặt chăn, sắc mặt không được tốt, trầm ngâm một hồi, cô run rẩy nói: “Anh ta là một tên điên cuồng, có thể làm mọi thứ vì tiền. Không biết đã có bao nhiêu người phải chết dưới tay anh ta Tôi chau mày, thắc mắc hỏi: “Cô thậm chí còn chưa gặp anh ta, tại sao lại cho rằng chuyện này có liên quan đến anh ta chứ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio