Chương : Chúng ta đã là vợ chồng
Anh xoa lông mày và cảm
thấy có chút bất đắc dĩ rồi dừng lại
một chút và nói vào điện thoại:
“Buổi tối hôm nay quá muộn rồi,
em tạm thời ở trong đó chờ một
đêm đi cũng để nhớ lâu một chút,
ngày mai anh sẽ để Trần Văn
Nghĩa đi xử lý.”
“Anh Thắng Nam…” Lâm Hạnh
Nguyên vẫn còn muốn nói gì đó
nhưng điện thoại đã bị cắt đứt.
Sau khi cúp điện thoại,
chỉ cần thay khóa là được rồi.”
Tôi cụp mắt và nghịch đầu
ngón tay: “Anh đưa chìa khóa cho
cô ta à? Hay là nhập dấu vân tay
cho cô ta, sau này nếu như anh
muốn để cho cô ta đi thì cứ nói
trước với tôi một tiếng, chúng ta
tính toán một chút phần trăm tôi sẽ
bán lại ngôi nhà đó cho anh rồi tôi
dọn ra ngoài ở cũng được mà.”
“Xuân Hinh.” Giọng điệu của
anh hơi nặng nề một chút: “Chúng
ta đã là vợ chồng!”
Tôi gật đầu: “Tôi biết cho nên
tôi mới gọi điện báo cảnh sát đến
bắt cô ta đi, rốt cuộc đó là nhà của
tôi và anh chứ không phải là nhà
của cô ta.”
Anh cảm thấy bất đắc dĩ rồi
đỡ trán và nói: “Ừ, cô lại đây!” Vừa
nói anh vừa dịch ra một khoảng
trống bên cạnh ra hiệu cho tôi đi qua.
Tôi hiểu ý của anh cũng lười
giả bộ với anh nên trực tiếp đứng
dậy và ngồi xuống, sau đó nằm
xuống bên cạnh anh.
Anh không khỏi bật cười: “Vẫn
là cô thông minh.”
Tôi không thèm để ý đến anh
nên trực tiếp nhắm mắt ngủ rồi.
Ngày hôm sau.
Hôm trước ngủ quá muộn nên
ngày hôm sau tôi thức dậy cũng
muộn hơn một chút.
Tôi mỡ mắt ra rồi nhìn một lúc
lâu, bên ngoài có tiếng côn trùng
và chim chóc vang lên khiến tôi có
chút hoảng hốt cho rằng mình vẫn
còn đang ở biệt thự.
Tôi vươn tay và duỗi thẳng
thắt lưng, bỗng đánh trúng người
bên cạnh nên hơi giật mình một
chút, tôi không khỏi ngẩng đầu và
nhìn thấy lúc này Phó Thắng Nam
cầm văn kiện trong tay và đang kí tên.
Mu bàn tay đập phải mặt anh,
thấy tôi nhìn anh thì anh mới ngước
mắt lên và nhướng đôi mày anh
tuấn: “Cô tỉnh rồi à?”
Tôi thu tay lại và gật đầu: “Ù!”
Sau đó đột nhiên mới nhớ tới
đây là bệnh viện, nhích người một
chút rồi đứng dậy khỏi giường
bệnh, giường bệnh không thể nào
sánh được với chiếc giường ở nhà,
hơn nữa bình thường tôi hay có tật
bị cứng cổ khi ngủ.
Buổi tối ngủ cũng không ngon,
cơ thể bị lạnh nên thường thích rúc
vào những nơi ấm áp, Phó Thắng
Nam bị tôi ép đến sát mép giường,
tôi vừa đứng dậy thì một khoảng
trống trớn và rộng rãi lộ ra nhìn cực
kỳ rõ ràng.
Nhìn thấy vậy tôi có chút xấu
hổ, hơi cụp mắt xuống và nói: “Tôi
xin lỗi!” Chen chúc giường bệnh
với bệnh nhân thật là quá không có
ý tứ.
Anh cười nhạt rồi cất văn kiện
trên tay đi và nhìn về phía tôi: “Cô
đã đói bụng chưa?”
Vừa nói vừa nhích người đến
vị trí chính giữa của giường bệnh,
lúc này có y tá bước vào truyền
dịch và thuốc cho anh, cô y tá nhỏ
len lén nhìn tôi mấy lần, hình như
lúc trước vì tôi đang ngủ nên cô ấy
không dám vào.
Y tá truyền dịch xong xuôi thì
tôi mới thản nhiên lên tiếng:
“Không đói lắm!” sau đó đi vào
phòng vệ sinh rồi tùy tiện đánh
răng rửa mặt một chút.
Sau khi bước ra thì thấy anh
ấy vẫn còn phải truyền mấy lọ
thuốc nước nữa nên tôi mỡ miệng
nói: “Anh muốn ăn cái gì không?”
Anh khẽ mỉm cưỡi: “Đều theo
ý cô đi!”
Tôi không muốn nói nhiều với
anh nên xách túi ra khỏi phòng
bệnh, vừa mới ra cửa thì gặp Trịnh
Tuấn Anh, nhìn thấy bệnh án trong
tay anh ta chắc hẳn là đến xem
tình hình của Phó Thắng Nam.
Nhìn thấy tôi đi ra anh ta lên
tiếng nói: “Tối hôm qua cảm ơn
nhé!”
Tôi sửng sốt một chút mới nhớ
nên khẽ lắc đầu: “Tiện tay giúp mà
thôi hơn nữa còn có người quấy rầy
anh như vậy nên không cần cám
ơn tôi đâu.”
Anh ta cười khẽ: “Cô chuẩn bị
đi rồi hả?”
“Đi mua một chút đồ!” Ngừng
lại một chút tôi mới hỏi: “Anh đã ăn
sáng chưa?”
Trịnh Tuấn Anh lắc đầu: “Tôi
vừa mới đến bệnh viện.”
“Có muốn ăn gì không?”
Anh ta lại lắc đầu: “Tôi không kén ăn!”
Tôi gật đầu rồi tạm biệt anh ta
rồi dọc theo hành lang đi vào
tháng máy.
Dì Triệu gọi điện đến hỏi vì sao
không có ai ở nhà, tôi nói ngắn gọn
tình huống một chút với bà rồi bà
nói muốn đưa đồ ăn sáng đến
bệnh viện nhưng tôi cảm thấy như
vậy quá phiền phức.
Nhưng sau khi dạo một vòng
quanh bệnh viện tôi mới phát hiện
ð đây không bán đồ ăn nên chỉ
đành đề cho bà đưa đến đây.
Tôi ngồi trước cổng bệnh viện
và đợi dì Triệu dưới ánh nắng chói
chang, mấy phút sau vẫn chưa
nhìn thấy dì Triệu đâu đã thấy Kiều
Cảnh Thần đang xách hộp cơm đi lên.
Chắc hẳn là đưa đồ ăn cho
Phó Thắng Nam.
Lúc sau, dì Triệu đưa rất nhiều
đồ ăn lại đây như cháo, sữa đậu
nành còn có bánh bao.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của
bà tôi đoán chắc hẳn là có chuyện
gì đó nên khi tôi vừa mới cầm lấy
đồ ăn thì bà đã vội vàng rời đi.
Kiểu Cảnh Thần vừa mới đưa
đồ ăn cho Phó Thắng Nam nên tôi
đi thẳng đến phòng làm việc của
Trịnh Tuấn Anh, anh ta cũng vừa
mới kiểm tra xong và quay lại.
Nhìn thấy tôi xách một túi lớn
nên không khỏi nhướng mày:
“Nhiều như vậy à?”
Tôi gật đầu và bước vào
phòng làm việc của anh ta, rồi mở
ra một phần cháo rồi tự mình uống
cạn: “Trong này có bánh bao và
sữa đậu nành, còn có cháo nữa,
anh xem một chút muốn ăn cái gì.”
Anh ta gật đầu bởi vì còn phải
đi xem rất nhiều bệnh nhân nên chỉ
đơn giản ăn mấy cái bánh bao và
uống một chút sữa đậu nành rồi lại
đi ra ngoài.
Nhìn thấy cháo và bánh bao
vẫn còn thừa nhưng tôi có chút
nuốt không nổi nữa.
Do dự một lúc cuối cùng tôi
vẫn xách phần còn lại quay trở về
phòng bệnh của Phó Thắng Nam,
nhưng vừa đến cửa tôi đã dừng lại.
Tiếng khóc của Lâm Hạnh
Nguyên truyền ra từ bên trong, cô
ta vừa khóc vừa nói, nước mắt tuôn
rơi khiến người khác cảm thấy rất
đau lòng khi nghe thấy.
“Anh Thắng Nam, Xuân Hinh
không phải là một người phụ nữ tốt
đẹp gì, cô ta đã đập nát tất cả
những bộ sưu tầm mà em đã tặng
cho anh còn tống em vào đồn
công an”
“Người phụ nữ này hoàn toàn
không có điểm mấu chốt gì, anh
Thắng Nam, anh không thể chỉ vì
đứa trẻ mà phải trói buộc mình cả
đời với người phụ nữ này chứ?”
Những lời này thật cay nghiệt
và độc ác, không cần nghĩ cũng
biết là Kiều Cảnh Thần nói.
Nghe lén như thế này cũng
không có đạo đức cho lắm nên tôi
đẩy cửa bước vào.
Tôi vừa mới bước vào bầu
không khí trong phòng bỗng nhiên
tr nên yên tĩnh, Lâm Hạnh
Nguyên nhìn thấy tôi sắc mặt bỗng
chốc tối sầm, trong lòng đè nén lửa
giận, lồng ngực không ngừng nhấp nhô.
Tôi làm như không thấy cũng
bỏ qua đồ ăn sáng vẫn chưa từng
động qua sang một bên, rồi thản
nhiên nhìn về phía Phó Thắng
Nam: “Anh vẫn muốn ăn chứ?”
Anh liếc nhìn một chút chiếc
túi trong tay tôi rồi gật đầu: “Ừ!”
Tôi lấy bánh bao và cháo ra và
đặt ở bên cạnh anh rồi nhàn nhạt
mờ miệng: “Buổi sáng dì Triệu nấu
đó, anh xem muốn ăn cái gì?”
“Ăn cháo!” Anh lên tiếng nói,
tôi gật đầu gấp gọn chiếc túi lại và
chuẩn bị vứt vào thùng rác.
Khi quay đầu lại đã nhìn thấy
Phó Thắng Nam vẫn đang nhìn tôi
và không hề nhúc nhích.
Tôi vốn muốn hỏi anh nhưng
lại ngập ngừng sau rồi lại im lặng,
cuối cùng vẫn khẽ nói: “Cũng đã
muộn rồi tôi đến công ty đây.”
Nhưng vẫn chưa đi được vài
bước thì anh mỡ miệng nói: “Cô
thấy tôi như vậy có thể ăn được sao?”
Tôi sửng sốt một chút rồi quay
đầu lại mới nhận ra anh đang nhìn
tôi chăm chú, bây giờ tôi mới để ý
tay anh vẫn đang truyền dịch nên
hơi chút sững sờ, không phải Kiều
Cảnh Thần và Lâm Hạnh Nguyên
đều ở đây hay sao.
Không đến nỗi phải đợi tôi tới
bón cho anh ăn ngay bây gið đấy chứ?
Tôi nhìn về phía anh và cảm
thấy hơi khó hiểu, thấy anh nhướng
mày ý tứ rất rõ ràng chính là cô
phải bón cho tôi!
Lâm Hạnh Nguyên cũng
không có mù nên khi nhìn thấy như
vậy vội vàng lên tiếng: “Anh Thắng
Nam, anh vẫn đang truyền dịch,
anh muốn ăn cái gì để em bón cho
anh!”
Nói xong, cô ta bưng lên đồ ăn
sáng mà Kiều Cảnh Thần vừa
mang đến, đôi mắt vẫn còn hơi
sưng đỏ: “Buổi sáng từ đồn công
an trở về nhà em lập tức nấu cháo
cho anh, rồi để anh Cảnh Thần
mang đến đây, anh nếm thử xem.”
Phó Thắng Nam nhíu mày:
“Anh không đói!”
Lúc này bầu không khí trở nên
có chút xấu hồ.
Bàn tay của Lâm Hạnh
Nguyên khẽ dừng lại và hơi
ngượng ngùng nói: “Anh nếm thử
một chút đi mà!”
Tôi nhìn không nổi nữa nên
mở miệng nói: “Tôi đi trước đây!”
Nhưng bị Phó Thắng Nam gọi
lại: “Hôm nay cô không cần đến
công ty nữa, Cảnh Thần cậu đưa
Hạnh Nguyên về đi sau đó tới công
ty xin nghỉ hộ Xuân Hinh.
Tôi?
Anh trai anh thật biết đùa đấy.
Truyen. One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ