Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài trời vẫn đang đổ mưa nhưng không lớn. Chỉ vài hạt li ti, lắc rắc. Nằm trên giường, Tuệ Mẫn cố nhắm mắt và ngủ. Lăn qua lộn lại, thế nào cũng không yên. Bật người ngồi dậy, trong lòng cô cứ sao sao ấy, thấp thỏm mãi.
Với tay lấy điện thoại, cô ấn số rồi gọi. Không lâu sau bên kia nhấc máy.
"Alo, mình nghe đây."
"Lạc Y à..."
"Có chuyện gì vậy Mẫn? Cậu ổn không?"
"Uhm...hôm nay Vỹ Khanh đến tìm mình. Do nóng giận nên mình đã lỡ tay tát anh ấy một cái."
"Sao? Thật à?"
"Bây giờ mình lại không ngủ được, cứ ray rứt mãi."
"Có khi nào có khuất mắc gì ở đây không? Cũng có thể cậu nên nghe anh ấy giải thích thử xem sao."
"Lúc chiều mình thấy Vỹ Khanh đã ngâm mình trong cơn mưa lạnh buốt suốt mấy tiếng đồng hồ. Ở trong nhà mình còn rét, huống hồ chi ở ngoài đó."
"Giờ cậu bình tĩnh đã, lắng nghe anh ấy nói vài lời. Biết đâu mọi chuyện sẽ đỡ rắc rối phần nào."
"Uhm, mình biết rồi. Thôi cậu ngủ đi, khuya rồi đó."
"Ừa, tạm biệt Mẫn."
Cốc...Cốc...
- Con còn thức không Mẫn?- Giọng Niên Thụy vọng vào.
- Dạ còn.- Tuệ Mẫn vội vã ra mở cửa.
Vừa trông thấy Tuệ Mẫn, Niên Thụy đã gấp rút hối thúc cô.
- Con ra cổng mời bạn vào nhà đi. Mẹ bảo vào trong nhưng cậu ấy cứ lưỡng lự, còn bảo cứ về có việc gì mai hãy đến cũng không chịu. Con xuống nói một tiếng, để dầm mưa vậy tội cậu ấy.
- Anh ấy chưa về nữa à mẹ?- Cô hốt hoảng chạy đến bên cửa sổ.
- Con xuống đó xem thế nào đi.
Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn ra phía cổng nhà. Cô thở dài một cái, đau thắt lòng khi ánh đèn đường hiu hắt ánh lên một dáng vóc to cao. Quay mặt vào trong, cô mím môi, siết chặt hai tay. Trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề.
- Anh ấy sao chưa về nữa? Thiệt tình!
Tuệ Mẫn cằn nhằn trong người rạo rực như lửa đốt. Lấy chiếc ô bên kệ, Tuệ Mẫn mở cửa ra ngoài. Đi ra cổng, một lần nữa cô mở cửa và nhìn Vỹ Khanh.
Vỹ Khanh vừa trông thấy Tuệ Mẫn thì như vừa bắt được vàng. Đôi tay lạnh ngắt sau cơn mưa nắm chặt tay cô, anh thỏ thẻ.
- Em để anh giải thích được không Mẫn?
- Sao anh còn ở đây? Cảm lạnh bây giờ.- Nhìn đôi môi trắng bệch của anh, cô không khỏi xót xa.
- Anh chỉ cần giải thích mọi chuyện với em thôi.- Vỹ Khanh lắc đầu.
Tuệ Mẫn mở ô lên che cho anh. Cả bộ đồ Vest đều ướt sũng làm cô nhói lòng. Tại sao Vỹ Khanh lại có thể ngốc đến vậy cơ chứ? Hai mắt cô phủ một màng sương mỏng, ngấn lệ. Thực sự bản thân cô không thể mạnh mẽ hơn được nữa. Nhìn anh như vậy cô đau biết bao nhiêu.
- Em nghe anh nói nha!- Một lần nữa Vỹ Khanh nắm chặt tay cô.
Tuệ Mẫn suy nghĩ một lúc lâu, không trả lời mà gật đầu. Cô muốn thử xem từng câu chữ của anh có rành mạch hay không. Không phải bản thân không tin anh nhưng mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Lúc này đây, chỉ cần anh thật thà thú nhận hết mọi việc thì cô sẽ tha thứ. Tuệ Mẫn muốn chấm dứt rắc rối tại đây, không được để chúng đi quá xa nữa.
Vỹ Khanh kể lại toàn bộ những gì diễn ra ngày hôm đó. Nhắc đến Lệ Hoa thì anh càng bực mình. Chẳng hiểu sao một người con gái có thân phận cao quý mà lại dai dẳng như vậy. Trước giờ anh chưa cộc cằn với nữ giới nhưng mỗi khi nghe cô ta lãi nhãi anh lại cáu gắt, bực bội. May là anh hai có gọi cho ba cô ta rồi mà còn vậy không nhắc nhở còn đến thế nào đây.
- Thật chứ?- Cô nhíu mày nghi hoặc.
- Anh hứa chắc với em, cũng có thể chúng ta sẽ gặp mặt cô ta nói cho ra lẽ.
- Em xin lỗi, em đã không tin tưởng anh.- Tuệ Mẫn mím môi, cúi gằm mặt hối lỗi.
- Không sao, mọi chuyện qua hết rồi. Anh chỉ cần em biết một điều, cả cuộc đời anh em là quan trọng nhất.
Vỹ Khanh thở phào. Anh cười nhẹ rồi nắm lấy tay Tuệ Mẫn. Mong rằng sau này sẽ không còn sóng gió gì nữa. Vì những chuyện không đâu mà khiến Mẫn lại buồn vô cớ.
- Em đánh anh đau không?- Tuệ Mẫn lo lắng, áp tay vào bên má anh.
- Không! Anh không đau ở đó mà anh đau...- Vỹ Khanh nắm tay cô đặt ngay tim mình.- Ở đây.
Tuệ Mẫn phì cười. Mặc cho trời mưa buốt rét, thân người anh ướt sũng, cô vẫn nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Tiếng nhịp tim Vỹ Khanh loạn nhịp liên hồi, cô nghe rõ mồn một. Vòng tay ôm lấy anh càng siết chặt, qua suốt bấy nhiêu ngày giận dỗi thì cô mới biết bản thân yêu anh và nhớ anh nhiều đến mức nào.
- Mẫn à, em cứ tin tưởng anh. Hễ bất cứ người con gái nào không phải là em thì anh đây tuyệt nhiên không phạm vào họ.
...
Phục Ân từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn to bản, khoe ra vòm ngực rắn chắc. Hai tay lau lau tóc, nhìn thấy Lạc Y đang chú tâm suy nghĩ gì đó thì anh bước đến bên giường ngồi cạnh cô.
- Em suy nghĩ gì thế?
- A dạ...- Lạc Y giật mình.- À, không có gì đâu anh.
Lạc Y mỉm cười rồi đứng dậy đối diện với anh.
- Em lau tóc cho anh nha.
- Ngày mai về rồi, nhanh nhỉ?
- Anh đã đi lâu vậy rồi còn gì. Giờ về chắc nhiều việc phải làm.
- Mai em nghỉ một ngày đi nhé. Ngày sau rồi hãy đi làm.- Anh nhướng một bên mày.
- Còn công việc thì sao anh?
- Chẳng sao, anh dặn dò Lập Hàn làm hết rồi.
- Dạ.- Lạc Y gật đầu.
Phục Ân nhắm hờ hai mắt. Đôi tay ôm lấy hông cô. Anh bắt đầu tận hưởng niềm hạnh phúc vốn có. Chẳng cao sang, chẳng tiền bạc. Chỉ cần những khoảnh khắc bình dị như thế này cũng đủ để lại dấu ấn trong cuộc đời anh rồi.
Phục Ân mở mắt, khuôn ngực đầy đặn là thứ ập vào mắt anh đầu tiên. Nắm lấy tay Lạc Y ra hiệu dừng lại, anh ôm sát cô vào người. Ánh nhìn ôn nhu từ anh khiến Lạc Y đỏ ửng cả mặt. Thông qua ánh mắt ấy, cô biết anh đang muốn gì. Nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Y, tôi tay nghịch ngợm ấy bắt đầu khám phá cơ thể nhạy cảm đang dần nóng lên của cô. Phục Ân gắt gao quấn lấy lưỡi Lạc Y, mục đích khiến cô trở nên mơ hồ, khó nhọc. Bàn tay hư hỏng bắt đầu cho vào áo chiếm trọn cả vòng ngực đầy đặn. Khi anh vừa chạm vào đầu ti liền khiến cô giật nảy người rồi lại giật nhẹ theo từng chuyển động. Phục Ân càng hôn mãnh liệt và ôm chặt cô như rắn săn mồi. Chiếc áo mỏng tang cũng được cởi ra ném xuống sàn.
Rời khỏi môi cô, anh lướt nhẹ xuống cổ. Bàn tay vẫn linh hoạt chuyển động ở vòng một căng tròn. Lạc Y mím môi, cô ưỡn người, ngước mặt lên trần nhà. Cơ thể rạo rực của cô chạm vào vòm ngực cường tráng của Phục Ân khiến cô giật lên một cái.
- A...anh à...
Vục đầu vào ngực cô, Phục Ân thoả sức chiếm trọn hai quả đào. Chiếc lưỡi điêu luyện cứ hoạt động không ngừng, làm Lạc Y run người bần bật. Đôi tay rãnh rỗi của anh lại tiếp tục lần xuống phía dưới. Gỡ cúc quần rồi kéo khoá xuống, anh cởi phăng nó và ném đi. Trên người cô lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần con mỏng manh bám lấy. Từng đường cong hoàn mỹ như muốn giết chết anh.
Vuốt ve thân thể mềm mại. Anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Y. Lần này lại mạnh mẽ và chiếm hữu hơn. Đưa tay vào giữa hai chân cô rồi tách ra. Anh nhẹ nhàng lướt tay vào giữa trung tâm. Cách một lớp vải nhưng anh biết cô đang ướt, rất nhiều là đằng khác.
Lạc Y rùng mình, cơ thể mềm nhũn tựa hẳn vào anh. Chưa bao giờ cô nóng như lúc này, cả người như mất cả sức sống. Hơi thở bắt đầu gấp rút.
- A...a...
Cho tay vào bên trong, nó trơn ướt hơn anh nghĩ. Vừa xoa nhẹ hạt mầm thì Lạc Y cong người, nghiến chặt răng. Hôn lên bên má nóng ran của cô, Phục Ân tiếp tục chuyển động nhẹ nhàng, ra vào bên dưới. Chiếc quần mỏng lúc này lại là vật cản trở, anh cởi hẳn nó rồi ôm sát cô vào người. Hai ngón tay vẫn đi sâu vào trong người cô khám phá.
Gục hẳn trên vai anh, Lạc Y thở từng nhịp một. Bờ mông cũng nhẹ qua lại. Đôi môi cô khô khốc chạm vào cổ Phục Ân. Cô cong người, tâm trí như tận mây xanh.
- A...đừng anh...đừng...- Lạc Y bé giọng.
Lời nói như càng mê hoặc anh khiến bàn tay cứ tiếp tục chuyển động mỗi lúc một nhanh. Cắn nhẹ tai cô, tay anh ra vào rõ từng nhịp.
- A...em...em chịu hết nổi rồi...
- Bảo anh cho nó vào đi.- Anh thì thầm bên tai cô.
- Không...không phải...a...
- Ngoan nào!
Đặt Lạc Y nằm xuống. Phục Ân nhanh chóng ở giữa hai chân cô. Cho vật ấm nóng vào bên trong, cơ thể Lạc Y bắt đầu thắt chặt như muốn siết lấy anh. Nhìn gương mặt mê man, quyến rũ ấy làm Phục Ân thêm rạo rực. Hôn lên đôi môi đang mấp máy phát lên những tiếng kêu ám muội. Anh chuyển động như muốn nuốt chửng cô.
Lạc Y ôm chặt tấm lưng rộng lớn, móng tay bấm vào khiến anh như bật máu. Suốt năm, cô chưa từng nghĩ mình sẽ trao thân trước khi kết hôn như thế này. Đặc biệt, anh còn là nam nhân sắp cưới vợ. Nhưng Lạc Y biết, con tim cô luôn hướng về anh. Cho dù ngày tháng sau này sẽ sóng gió đến đâu chỉ cần anh vẫn nắm thì cô vẫn nguyện cùng anh bước qua từng đoạn đường chông gai. Cũng vì yêu, thứ tình cảm lớn lao mà Lạc Y dành cho anh nên cô chấp nhận sẽ là người thứ ba...