Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đến phòng họp. Lạc Y cứ thấp thỏm lo lắng. Nếu hôm nay mà thất bại thì thế nào cô cũng bị khiển trách nặng nề cho xem. Cạnh bên lại còn có Lập Hàn, chẳng hiểu sao đi cạnh anh ấy cô lại không ngừng sởn gai ốc. Lập Hàn là giám đốc kinh doanh lại còn rất trầm tính. Chuyện gì cũng tự mình làm, cần thiết lắm mới gọi người khác giúp. Trong công ty này cũng không biết bao cô nhân viên phải điêu đứng vì anh rồi. Không thể xem thường được a!
Lập Hàn như nhìn được sự mất bình tĩnh từ Lạc Y, anh khẽ liếc mắt và mở lời.
- Đây là con nợ, chẳng gì phải lo.
- Vâng!- Lạc Y không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
Đến trước phòng họp, nam nhân viên mở cửa cho cả hai. Lạc Y nuốt nước bọt cái ực, cố gắng lấy lại tự tin của bản thân. Không thể để cơ hội lần này trượt mất, thế nào Phục Ân cũng giận càng giận cho xem.
- Thư ký Kiều, vào thôi.- Lập Hàn nhướng mày.
- A...được.- Lạc Y gật đầu rồi theo sau anh vào trong.
Những vị Tổng tài, chủ tịch từ những công ty đối tác đều đứng dậy chào Lập Hàn. Tuy làm chủ nhưng về thế lực thì họ vẫn thua Thường Ẩn rất nhiều. Lập Hàn gật đầu chào mọi người. Đôi mắt bén như lam lướt qua từng gương mặt, anh nói thì thầm qua tai rồi lùi lại, nhường bước cho Lạc Y.
- Cô càng lo lắng thì sẽ càng thất thế trước họ. Tập mạnh mẽ đi!
- Hôm nay Thượng Tổng phải công tác đột xuất nên cuộc họp này ngài ấy đã bổ nhiệm thư ký riêng của mình là cô Kiều Lạc Y phụ trách.- Lập Hàn nói tiếp.
- Sao thế được?
- Thượng Tổng lại để một cô gái không quyền hành nói chuyện với chúng ta sao?
- Không thể nào!
- ...
Không gian bây giờ hỗn loạn, mọi người xôn xao bàn tán. Họ cho rằng Phục Ân làm vậy là không giữ khép. Để một cô gái yếu đuối như thế đứng ra đàm phán với họ, thực là không xứng.
- Giám đốc Hàn, ít ra người hôm nay đứng đây là ngài mới phải cơ chứ.- Hà Tổng khó chịu, gắt gỏng.
- Đúng rồi, là ngài cũng được mà.
- ...
- Nhưng đây là lệnh!- Lập Hàn trầm giọng, cắt ngang những lời bàn tán.- Thư ký Kiều, mời cô.
Lạc Y chợt như hoàn hồn, tâm trí của cô nãy giờ như tận mây xanh rồi. Nếu như tình thế này vẫn còn tiếp diễn thì chẳng phải đang cố tình áp bức cô sao? Những gì cần biết đã biết cả, bây giờ là lúc ổn định tinh thần. Ván bài này cần phải lật lại thôi.
- Chào các ngài, tôi là Kiều Lạc Y, thư ký riêng của Thượng Tổng. Nếu như không còn ý kiến gì nữa thì tôi sẽ vào thẳng vấn đề chính của buổi họp hôm nay. Được không?- Lạc Y nhìn một lượt cả phòng.
Không một ai trả lời, họ nhìn nhau rồi cúi đầu xuống. Cả căn phòng im ắng đến rợn người, tiếng nói êm tai của Lạc Y lại vang lên, phá tan bầu không khí trầm mặc này.
- Điều tôi nói ngay lúc này không xa lạ gì cả. Suốt năm, khi Chủ tịch Thượng Bạc Khiếu còn tiền nhiệm thì từng Tổng tài, giám đốc ngồi trước mặt tôi đây đã vay vốn của Thượng Ẩn và gia hạn sau năm sẽ hoàn lại vốn lẫn lời. Trong vòng năm này cứ mỗi năm thì các ngài lại gia hạn thanh toán một lần. Hôm nay là lần thứ tư cuộc họp này được tổ chức nhưng chỉ để nói về vấn đề tiền vay mượn. Tôi có thể biết lí do tại sao đến bây giờ thì số tiền đó vẫn chưa được hoàn trả không? Dù chỉ một đồng cũng không hề thấy?
Từng người đều tái mặt, ngập ngừng. Họ ấp a ấp úng, chẳng thể nói thành câu. Có người đành im bặt, ngậm ngùi. Lạc Y nhíu mày, đây toàn là chủ của một danh nghiệp mà lại như rùa rụt cổ vậy sao? Chẳng một ai có chính kiến riêng cả.
- Hà Tổng, tôi muốn biết lí do.- Cô đưa mắt nhìn người đàn ông lúc nãy phản bác mình.
- À thì...mong Thượng Tổng cũng thông cảm, thư thả cho chúng tôi. Ở đây toàn là doanh nghiệp nhỏ. Xoay sở tình thế cũng khá khó khăn. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn lại nhanh nhất mà.- Ông nhìn cô bằng ánh mắt thiu thiu buồn.
Lạc Y chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ qua. Tiếp tục nhìn người khác, cô lại mời.
- Chu Tổng, lí do của ngài là gì vậy?
- Tôi...tôi cũng chưa đủ điều kiện để hoàn vốn. Nhưng Thượng Tổng thương tình chúng tôi đã hoạt động dưới trướng Thượng Ẩn lâu như vậy mà cho thêm thời gian thì tôi sẽ trả đủ cả.- Ông ấy đan hai tay vào nhau, giọng nói chợt run rẩy.
- Tôi đã hiểu rõ hết rồi, các ngài không cần lo đâu.- Cô mỉm cười dịu dàng.
- Thật không thư ký Kiều?
- Cô có thể nói giúp chúng tôi một tiếng không?
- Cho cô chịu trách nhiệm cuộc họp chắc chắn ngài ấy rất tín nhiệm cô.
- ...
Lạc Y chán chường nhìn sự giả tạo của những con người trước mặt. Vừa nãy hùng hồn xua đuổi, bây giờ hoá thành rùa thì tân bốc con công nhỏ thành phượng hoàng. Quả thực không xem thường họ được.
- Ý của các ngài thì Thượng Tổng cũng tự hiểu thôi mà, tôi đâu cần báo lại. Hà Tổng xoay sở không kịp nhưng tranh mua biệt thự cho vợ bé thì kịp. Chu Tổng chưa đủ điều kiện hoàn vốn nhưng lại đủ điều kiện đưa cả dòng họ hai bên đến Ngôn Ưu, một địa điểm du lịch cực kỳ đắt đỏ. Cần tôi kể thêm về từng người ở đây nữa không?- Cô cười tít cả mắt, nghiêng đầu hỏi.- Thôi thì bây giờ như vầy nhé. Chiếu theo điều luật nước ta đặt ra thì Thượng Ẩn có quyền tịch thu tài sản đúng chứ? Chúng tôi sẽ không tịch thu tài sản như nhà cửa, xe cộ. Thứ chúng tôi cần đó là máy móc, thiết bị trong nhà xưởng. Chắc chắn rằng không một vị nào ở đây đồng ý bỏ ra gấp lần để mua thiết bị mới và thêm một khoảng tiền lớn để mời chuyên gia kỹ thuật về điều chỉnh lại. Thế nên mong mọi người hợp tác làm rõ vấn đề của ngày hôm nay.
"Cô gái đang làm khó chúng tôi sao?"
"Đây là lệnh của cấp trên, tôi chẳng khó dễ với ai cả."
"Chỉ cần cô và giám đốc Hàn nói một tiếng giúp chúng tôi là được mà."
"Làm ăn không phải là trò chơi, tiền cũng không phải là giấy mà các ngài muốn gom thì gom, nhả thì nhả. Mọi thứ phải phân minh rõ ràng."
"Nhưng chúng tôi không thể hoàn vốn."
"Tôi sẽ không nói thêm gì nữa, đây là quyết định cuối cùng. Những vị muốn hoàn vốn ngay sau cuộc họp thì tôi có thể góp ý với Thượng Tổng thư thả về tiền lãi. Còn những vị cho rằng mình không đủ khả năng, xoay sở không kịp thì mời gặp trực tiếp Thượng Tổng làm việc. Lúc đó chẳng thể nào thoát khỏi cảnh tịch thu máy móc đâu. Thời điểm này Thượng Ẩn không nên nhân nhượng nữa. năm là quá dài rồi các vị ạ."
Phục Ân trầm ngâm quan sát camera thông qua màn hình laptop. Đã không nói thì thôi, chọc ngay lúc Lạc Y giận thì cái quái gì cũng có thể xảy ra. Với anh, giận thế nào thì nói vài câu cũng liền mềm lòng còn với người ta lại quyết đoán, ương ngạnh. Con mèo nhỏ này bỏ công nuôi thật không phí phạm. Hôm qua dám lấn át anh, hôm nay lại nhận hoa của kẻ nào đó, lại cười tươi rói. Nếu đã vậy thì anh sẽ cho cô biết từ "ghen" nó đáng sợ ra sao.
Chăm chú nhìn laptop, Phục Ân thấy tay của tên Hà Tử Minh kia chạm vào mông Lạc Y. Rõ ra đang quấy rối, cố tình chứ không vô ý. Còn có cả ánh mắt thô kệch, đầy ham muốn nhìn chằm chằm vào cô. Lạc Y lúng túng, không biết định hình ra sao nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái ban đầu của mình. Siết tay thành nắm đấm, anh nghiến răng rồi lấy điện thoại gọi ngay cho ai đó.
"Lão đại, em nghe đây."
"Lấy bàn tay phải của tên Hà Tử Minh, xong xuôi ngày mai gửi đến làm quà sinh nhật tròn tuổi của con gái hắn. Ghi rõ Thượng Phục Ân tặng."
"Rõ!"
To gan, cả người phụ nữ của anh cũng dám phạm. Đúng là chán sống rồi mà. Trong người bực bội vô cùng. Xem những tên đó kìa, nhìn cô như sói đói. Thực sai lầm khi hôm nay để cô tiếp mấy tên vô lại này. Vừa nhát gan, còn thêm háo sắc. Kiều Lạc Y, chờ xem anh xử lý cô như thế nào.
...
Tuệ Mẫn đi cùng Duy lão gia và Duy
lão phu nhân đến nhà hàng sang trọng nhất Xuyên Châu. Chưa đến giờ mà Duy lão gia đã háo hức lôi kéo cô đi bằng được để bây giờ phải ngồi chờ đợi người ta đến. Tuệ Mẫn chán nản, cô chẳng hề hứng thú với mấy kiểu mai mối như này, cứ như bị áp bức. Dù sao thì cô và Vỹ Khanh cũng chẳng còn gì nữa, có nhớ nhung thì cũng được gì đâu. Mất đi anh, cô đau lòng hơn hết. Đoạn đường phía trước sao lại lẻ loi đến như vậy? Bây giờ có thể ung dung chọn một người nào đó vừa ý hoặc là ở giá suốt đời cũng được. Ngay lúc này cô sợ yêu lắm rồi. Sợ lại bị người ta lừa dối, đem ra làm trò đùa thêm một lần nữa.
Chợt hoa tai rơi xuống đất, Tuệ Mẫn cúi xuống nhặt lại. Cô đứng dậy chào hai người rồi vào nhà vệ sinh.
- Con đi một lát.
Trong lúc Tuệ Mẫn vắng mặt thì bạn tri kỷ của Duy lão gia đã đến. Ông ấy dắt cháu trai đi cùng nhưng không thuận mắt Duy lão gia ở chỗ là bên cạnh cậu ta còn có một cô gái khác, trông họ rất thân mật. Thấy Duy lão gia không vui ra mặt, Duy lão phu nhân cũng biến sắc thì ông ấy vội vã ôm lấy Duy lão gia bắt chuyện.
- Duy Thừa Khánh, lâu rồi không gặp lại ông và phu nhân.
Duy lão gia cũng chìa tay ra, bắt tay ông. Chất giọng trầm lại.
- Chào ông, Thượng Bạc Khiếu. Lâu rồi không gặp.
- Đây là cháu trai thứ hai của tôi Thượng Vỹ Khanh, còn một cháu cả tháng sau là thành hôn.
- Còn đây...?- Duy lão phu nhân chỉ tay về phía cô gái lạ mặt.
- Là gì vậy Khanh?- Thượng cửu gia khó chịu nghiến răng.
- Chào lão gia và lão phu nhân. Đây là Phương Thừa Thừa bạn gái của con.- Vỹ Khanh tươi cười, vui vẻ nói.
- Chào lão gia, lão phu nhân!
Cùng lúc đó Tuệ Mẫn mở cửa nhà vệ sinh đi ra. Những gì cần nghe cô đều thu hết vào tai. Chất giọng quen thuộc này sao lại nghe đau lòng như thế? Không hổ danh nhị thiếu gia Thượng Tộc, vừa chia tay lại có ngay người mới. Cô sa sầm mặt đi đến bên Duy lão gia rồi cúi chào lễ phép.
- Chào Thượng cửu gia. Con là Duy Tuệ Mẫn, cháu gái duy nhất của Duy Gia.
- Con bé ngoan quá!- Thượng cửu gia gật gù hài lòng.
Vỹ Khanh đổ mồ hôi lạnh. Trông thấy cô thì liền giật bắn người. Anh không nghĩ cô gái hôm nay là Tuệ Mẫn. Những tưởng tìm được một người làm bạn gái để từ chối buổi cơm này nhưng đối phương lại là người anh vẫn yêu thương và tìm kiếm. Lần này toi thật rồi, Tuệ Mẫn sẽ hận anh hơn cho mà xem.
- Chào nhị thiếu gia!- Tuệ Mẫn mỉm cười ủy mị, ánh mắt như muốn thiêu sống Vỹ Khanh.
- A...- Vỹ Khanh ngập ngừng, đôi mắt anh chùng xuống.- Chào Tuệ Mẫn!
- Mọi người ngồi xuống dùng bữa thôi. Thức ăn nguội hết rồi này.- Duy lão phu nhân tươi cười mời mọc.
Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không khí nhộn nhịp, chỉ có Tuệ Mẫn, Vỹ Khanh và cô gái kia im lặng. Chạy theo suy nghĩ của mình, Tuệ Mẫn chưa bao giờ thấy bản thân ghét Vỹ Khanh như lúc này. Đàn ông trên đời này là vậy sao? Còn ai chung tình để nắm lấy trái tim đang dần vụn vỡ của cô không? Nếu như không gắng gượng thì cô đã vỡ òa ra lâu rồi. Tại sao anh có thể thay đổi nhanh như vậy? Những hẹn ước lúc xưa chỉ còn lại mây khói thôi sao?
Vỹ Khanh ngắm nhìn Tuệ Mẫn. Hôm nay cô rất đẹp như một viên ngọc mài dũa kĩ càng. Chuẩn bị như vậy để gặp người sắp cưới cô à? Nếu hôm nay không phải anh thì Tuệ Mẫn vẫn chấp nhận hôn nhân này phải không? Sao cô lại dối lòng mình như thế cơ chứ? Anh yêu cô rất nhiều, nhiều hơn những gì cô nghĩ. Anh chẳng muốn dừng lại, bản thân ích kỷ chỉ muốn cô là của riêng anh mà thôi. Cớ sự này hoàn toàn do anh làm ra cả, trách ai bây giờ đây.
"Tuệ Mẫn à, đừng gả cho người khác. Được không?"
Cầm ly rượu vang trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, cô nhẹ lắc. Rượu trong ly dao động qua lại nhưng rồi cũng lặng im giống như cô vậy. Đang yên bình thì Vỹ Khanh đến, mang cả thế giới của cô cất vào tim. Rồi buông tay nhau, không thể nào trách được chuyện đau lòng. Mặc kệ, cô vẫn tin rằng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả.
- Mẫn à, em đừng uống nữa. Không tốt đâu.- Anh lo lắng nhìn cô.
- Cảm ơn Thượng Phó Tổng đã quan tâm. Tôi chẳng sao cả, chịu đựng quen rồi.- Cô cười gượng, không nhìn anh lấy một lần.
Duy lão phu nhân thấy có điều bất ổn giữa hai người. Có lẽ bà cũng đã đoán ra được vài chuyện không bình thường ở đây. Trong lòng không an tâm, bà quay sang nói chuyện với Tuệ Mẫn, không quên dò xét thái độ của Vỹ Khanh.
- Tuệ Mẫn, bà vừa nhận được lời nhắn của Phúc Gia. Họ nói nếu như con đồng ý thì ngay tuần sau sẽ qua nhà để dạm ngõ.
- Phúc Gia sao? Là Phúc Minh Tâm à? Anh ấy học thức cao, lại là doanh nhân thành đạt. Thân thế cũng tốt đó nội.- Nhìn ra được ý của lão phu nhân, Tuệ Mẫn mỉm cười đáp.
- Vậy thì thế nào? Con đồng ý thì nội sẽ phản hồi lại họ ngay.
- Ơ...con...- Tuệ Mẫn lưỡng lự, tránh ánh mắt của bà.
Vỹ Khanh nổ đom đóm mắt. Tuệ Mẫn không thể đồng ý dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ cô đã quên hết những ngày tháng vừa qua rồi sao? Anh vẫn chưa đồng ý chia tay cơ mà. Không được, tuyệt đối không được.
- Tuệ Mẫn, em không thể gả cho người khác.- Vỹ Khanh đứng bật dậy, tức giận nhìn cô.
Tất cả mọi người đều giật mình quay lại nhìn Vỹ Khanh đầy khó hiểu. Thượng cửu gia muối mặt mím chặt môi.
- Tên tiểu tử này, con đang muốn mất mặt hay sao?
- Nhưng nội à, con không thể để người con yêu làm vợ người ta.- Vỹ Khanh nhăn mặt nhìn ông.
- Phó Tổng, anh và tôi liên quan gì nhau? Tôi gả cho ai là quyền của tôi chứ. Chẳng hề ảnh hưởng đến anh đâu.- Tuệ Mẫn cắn môi dưới, kềm lòng phải thật mạnh mẽ.
- Em đừng xa cách anh như vậy được không? Tình cảm anh dành cho em, em hiểu rõ nhất mà Mẫn.
- Tình cảm? Huh, tôi hiểu mà.- Cô đưa mắt nhìn cô gái ngồi cạnh anh.- Hôm nay con hơi mệt. Xin thất lễ, con về trước ạ.
Tuệ Mẫn lấy ví trên bàn rồi lặng lẽ ra ngoài. Chưa bao giờ tâm trạng cô lại não nề như vậy. Đang luyến tiếc về điều gì đây? Mọi chuyện cũng đã kết thúc hết rồi, xem như là cô khờ dại, lụy tình người ta. Vỹ Khanh đã hết tình thì cô cũng đành hết nghĩa. Dù sao bên anh cũng có một cô gái khác, thôi thì chúc anh hạnh phúc được trọn vẹn.
Vỹ Khanh vội vã chạy theo Tuệ Mẫn. Nhưng khi vừa ra khỏi đó thì liền không thấy cô đâu cả. Đi đâu mà nhanh ghê thế? Mới đây mà đã mất tiêu. Bất luận thế nào anh cũng phải tìm được cô để nói chuyện rõ ràng, dù phải lục tung cả nước Côn Phổ anh cũng cam lòng.
...
Cuộc họp kết thúc, Lạc Y cùng Lập Hàn đi đến phòng làm việc Tổng Tài. May mà cuộc họp hôm nay khách quan hơn những đợt trước. Không thôi chắc cô bị tử hình cho xem. Vừa đến trước cửa phòng, thấy chỉ khép hờ. Cô nhìn Lập Hàn, định đưa tay lên gõ cửa thì nghe tiếng nói bên trong vọng ra.
"Anh à, chúng ta có con đi. Em thích trẻ con lắm."
"Em muốn bao nhiêu đây?"
"Hai đứa thôi là đủ rồi."
"Cả đội bóng nhé!"
Là giọng của Phục Ân, chính là giọng của anh ấy. Lạc Y sa sầm mặt, tay siết chặt bộ hồ sơ. Thì ra là vậy. Suốt thời gian qua anh không để ý đến cô nữa thì ra là lí do này. Cô là món đồ chơi, anh đã sử dụng rất tốt. Khiến cô yêu anh, tin tưởng anh, yên tâm gửi cả sinh mạng, trái tim vào anh. Ấy thế mà kết quả bây giờ lại thành ra như vậy. Cuộc đời đúng là trêu lòng người.
Lạc Y nhìn Lập Hàn và tươi cười. Cố kềm nén để mình không khóc, cô nói với anh.
- Giám đốc Hàn, tôi thấy trong người không ổn. Anh có thể giúp tôi nói với Tổng Tài để tôi về sớm một tí không?
- Được, cô về đi.- Lập Hàn gật đầu.
- Cảm ơn anh! Tôi xin phép về trước.- Cô cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Lập Hàn nhìn theo cô, dáng vẻ đó chắc có thể đang khóc. Chắc rằng cô ấy đau lòng nhiều lắm đây. Bá vào ai không bá, lại bá vào Thượng Phục Ân vô nghĩa vô tình. Chọc giận trúng ngay cả máu loạn của hắn nữa cơ chứ. Lần này thê thảm thực rồi. Đêm nay đành chúc Lạc Y tai qua nạn khỏi vậy.
Mở hẳn cửa vào không cần gõ, cùng lúc cô gái trong đây khóc nức nở chạy ra. Liếc mắt thôi thì anh cũng hiểu xảy ra chuyện gì.
- Mày quá đáng vừa thôi!- Lập Hàn ngồi bệch xuống sofa.
- Làm gì mới không quá đáng?- Phục Ân tựa người vào sofa, bắt chéo chân.
- Tao thấy hình như cô ấy khóc, tâm trạng cũng không ổn định đâu.- Lập Hàn đẩy gọng kính lên rồi nhìn anh.
- Kết quả tao muốn mà. Mày ở lại trông giờ tăng ca đi, tao phải về sớm đây.- Anh đứng dậy chỉnh lại cổ áo và cravat.
- Được rồi, dù mai chủ nhật nhưng cũng phải nhẹ tay thôi.- Lập Hàn nhướng mày, ánh mắt cực tà mị.
- Nói tiếng người đi!- Phục Ân liếc mắt nhìn rồi ra ngoài ngay.
- Ác bá con! Tao đang khuyên mày đấy.- Lập Hàn ấm ức gào thét sau bóng anh.
Lạc Y bắt taxi về nhà Phục Ân. Vừa vào trong thì cô đã vội vã chạy lên phòng ngủ. Quăng vali xuống sàn, cô mở tủ quần áo lấy hết đồ dồn hết vào. Điều duy nhất cô biết ngay bây giờ là phải đi thật xa nơi này. Đã quá đủ rồi! Lạc Y vỡ òa, khóc như mưa. Chưa bao giờ cô nghĩ kết cục sẽ như thế này. Cũng đúng thôi, sớm muộn gì cũng chán chê nhau mà. Không ngờ hậu quả lại đến mau như thế.
Gom hết tất cả mọi thứ, Lạc Y cố nhớ ra xem mình còn quên gì không. Chợt nhớ ra còn ví ở văn phòng, cô mím môi rồi lắc đầu. Thuốc và bản siêu âm đều nằm ở đó hết cả. Thôi thì mai ghé đó lấy cũng được. Phòng của Phục Ân bảo mật cũng tốt mà. Đưa tay lau khóe mắt. Lòng cô như tan nát, chẳng còn gì. Bắt đầu từ lúc này cô nên biết bản thân mình ở vị trí nào. Người ta đã không cần nữa thì hà cớ gì cô lại mãi bám theo.
Siết chặt tay, Lạc Y kéo va li rời khỏi nơi này. Một nơi đã để lại vết thương sâu trong lòng cô. Có lẽ mãi mãi cũng không đặt chân vào đây thêm một lần nào nữa. Nhưng chưa đến cửa thì bên ngoài cánh cửa lại được đẩy vào. Lùi lại vài bước, cô vụng về đưa tay lau nước mắt. Hai chân bủn rủn, sắp không đứng vững.
Phục Ân bước đến trước cô. Gương mặt anh đanh lại, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, ngấn nước. Đưa tay nâng cằm cô lên, anh nheo mắt, khẽ nhếch môi.
- Làm gì vậy?
Lạc Y gạt tay anh, quay mặt sang hướng khác. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại thấy mình đang bị lợi dụng. Anh có thể bảo cô dừng lại, cô sẽ chấp nhận hết. Nhưng đối xử như vậy, Thượng Phục Ân đúng là kẻ máu lạnh vô tình.
- Không trả lời?- Anh nghiến răng, hung dữ doạ cô.
- Thượng Tổng, xin tránh đường. Tôi muốn về nhà.- Cô mím môi.
- Ai cho em đi?- Quay người lại đi đến cửa, anh khoá chốt lại.
- Anh còn chưa buông tha cho tôi sao? Chúng ta kết thúc rồi, tôi không muốn nói thêm gì nữa.
Lạc Y kéo vali đi, vừa đến cửa thì Phục Ân nắm bắt khủy tay cô níu lại.
- Người nên tức giận là anh mới đúng. Đây là gì? Còn lúc sáng em nhận hoa của tên nào? Nói!- Anh quát rồi giơ lọ thuốc và bản siêu âm lên.
- A...cái này...cái này...
Lạc Y lúng túng, không biết nói gì hơn. Thấy cô ấp úng hồi lâu, Phục Ân lại nói tiếp.
- Uống một loại không an toàn, bây giờ uống thêm một loại cho chắc ăn sao? Nếu như mang giọt máu của anh thật thì em cũng phá luôn à?
- Tôi uống thì sao? Chẳng phải anh đã tìm được người khác rồi sao? Người ta tình nguyện sinh con cho anh nữa kìa. Chắc cũng cùng nhau trên chiếc giường này nhiều rồi nhỉ? Đi mà tìm người ta ý.
- Em nói linh tinh gì vậy? Em tuy không phải người đầu tiên đến đây nhưng em là người đầu tiên bước vào phòng anh, ngủ trên giường của anh.
- Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa.
Lạc Y mất tự chủ, vỡ òa ra. Người ta tốt hơn cô mà, người ta cũng tự chủ động mà. Người ta không ngu ngốc như cô, người ta biết nắm bắt hơn cô. Đưa tay ôm mặt, cô càng khóc to hơn, còn tim đau nhói, vỡ vụn. Người đàn ông trước mặt rất gần nhưng đối với cô sao lại xa như thế, không thể nào với tới được.
Phục Ân liếm nhẹ môi. Anh không nghĩ là Lạc Y sẽ khóc nhiều như thế. Lần này có lẽ đã quá tay thực rồi. Nhưng cứ nghĩ đến hai lọ thuốc và bản siêu âm thì anh lại thêm tức giận. Ngay lúc này anh rất cần cô giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Mở điện thoại, Phục Ân bật vào đoạn clip có sẵn trong máy. Đưa ra trước mặt Lạc Y, anh thấp giọng.
- Em xem đi!
Lạc Y nhìn anh bằng ánh mắt bán tín bán nghi. Cô cầm lấy điện thoại rồi xem. Dù đã kềm lại nhưng tiếng nấc vẫn cứ vang lên.
"Anh à, chúng ta có con đi. Em thích trẻ con lắm."
"Em muốn bao nhiêu đây?"
"Hai đứa thôi là đủ rồi."
"Cả đội bóng nhé!"
Lạc Y thấy cô ấy đang cố gắng dựa gần vào anh. Cùng lúc đó thấy cả bóng của cô ở cửa. Khi cô vừa quay đi thì cuộc hội thoại liền thay đổi.
"Bảo bối của tôi bỏ đi rồi, có lẽ là không thích cô."
"Bảo bối? Sao anh nói vậy chứ?"
"Ra ngoài!"
"Nhưng chẳng phải chúng ta..."
"Cút!"
Cô gái kia đột nhiên bật khóc rồi chạy một mạch ra ngoài, sau đó Lập Hàn đi vào. Vậy chuyện này là sao? Có ai giải thích cho cô hiểu không? Tại sao khi cô vừa đi thì Phục Ân thay đổi thái độ ngay vậy chứ? Mà khoan đã...đoạn này là ghi từ camera. Thế là những chuyện của cô lúc trước đều bị ghi lại sao? Hai mắt cô mở to, đôi tay run lẩy bẩy. Nếu như thật vậy thì cô chết chắc. Đều tại Phục Ân cả, giờ làm việc mà tay chân lại táy máy. Bây giờ thiên hạ biết hết rồi còn đâu.
Lấy điện thoại từ tay cô, Phục Ân cho hai tay vào túi rồi nhướng mày. Gương mặt anh tuấn kia lại ẩn hiện vài tia gian xảo. Tiếng nói đầy dụ hoặc cũng vang lên.
- Rõ rồi chứ? Còn bây giờ anh muốn nghe em giải thích về những thứ kia.
- Em...em...- Cô ấp úng.
- Sao nào?- Phục Ân thấp người, nâng cằm cô lên.
- Đúng là em không muốn mang thai...nhưng đó là lúc đầu thôi. Còn bây giờ em muốn mình mang bảo nhi. Lúc sáng em đi khám xem thuốc mà em uống vừa qua có ảnh hưởng gì đến em bé sau này không.- Lạc Y nhìn Phục Ân rồi lao đến ôm chặt lấy anh.- Em muốn chúng ta là một gia đình.
Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn vừa cao đến ngực mình chợt Phục Ân ấm lòng. Cô cứ như thế bảo sao anh không yêu thêm cho được, bao nhiêu giận dỗi cũng đều tan biến nhanh chóng. Mân mê gương mặt kiều diễm, anh hôn nhẹ lên môi cô.
- Được, chúng ta sẽ có con.
- Có con?- Cô mở to mắt nhìn anh.
- Đúng, ngay bây giờ...