Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Số tiền đó tôi sẽ cho không cô. Và cô...phải mau chóng rời khỏi Phục Ân.
Vòng tay trước ngực, Giai Giai nghiêm mặt. Ngày trước Ngô Tử Dung đã xáo trộn cuộc sống của Phục Ân, khiến anh sống không bằng chết. Bây giờ lại đến Kiều Lạc Y, một cô gái không quyền, không tiền, không danh phận liệu đã đủ xứng? Chỉ nhờ vào gương mặt và dáng vóc kia sao? Sở Giai Giai này không bao giờ tin đối với Phục Ân thì Lạc Y là thật lòng. Những cô gái ngoài kia muốn tiếp cận anh chỉ vì chi phiếu, cả sự an toàn khi ở bên. Cô ấy cũng không ngoại lệ, chắc chắn đối với anh cũng chỉ vì xa hoa phù phiếm. Nếu như muốn có bao nhiêu tiền thì cô sẽ cho, không thiếu một xu.
Lạc Y cười nhạt. Thì ra Sở Giai Giai đã động tâm với Phục Ân. Thảo nào luôn thành kiến, chèn ép cô như vậy. Đến đây là muốn dùng tiền để đuổi cô đi? Cô ta quả là xem thường cô rồi. Lạc Y đã từng nói nếu như Phục Ân không có gì trong tay thì cô cũng vẫn ở bên. Cả cuộc đời này có lẽ đã gắn chặt với anh, không thể dứt ra được nữa.
Nhẹ nhàng lướt qua Giai Giai, cô khẽ cười.
- Có lẽ tôi đã làm Sở tiểu thư thất vọng rồi. Viện phí đều đã đóng đủ, xem ra yêu cầu của cô cũng không thể thực hiện.
Bắt khủy tay cô kéo lại, Sở Giai Giai nhíu mày, gằn giọng.
- Kiều Lạc Y, tại sao cô lại dây dưa với Phục Ân không buông? Chẳng lẽ cô không biết anh ấy sắp cưới vợ?
- Cô biết anh ấy sắp cưới vợ nên dùng tiền đuổi tôi đi sao? Hay là...cô đã động tâm với anh Ân?- Lạc Y gạt tay cô ấy ra.
- Cô...
Giai Giai giận đến độ không thể nói thêm lời nào. Làm sao có thể như thế? Phục Ân là ân nhân của cô, cô tuyệt đối không thể để anh tổn thương vì bất cứ điều gì.
- Có lẽ cô chê tiền viện phí còn chưa đủ? Tôi cho cô thêm triệu.
- Sở tiểu thư, cảm phiền cô tránh đường. Dù cho có là tiền tỷ, tôi vẫn không đồng ý.
Cắn chặt môi dưới, Lạc Y bỏ đi một mạch. Nhìn ánh mắt và thái độ của cô ấy khi nhắc đến Phục Ân thì cô hiểu ngay. Cái gì mà bạn thân chứ? Hừ, Thượng Phục Ân này cũng lắm trăng hoa. Cô gái nào gặp cũng liền bị rung động.
Sở Giai Giai siết chặt tay thành nấm đấm. Kiều Lạc Y này không thể xem thường. Vừa mới đó mà đã bám lấy Phục Ân không buông. Còn bảo cái gì là động tâm. Rõ ràng là cô không hề có. Nhưng tại sao...lại đau lòng như vậy?
- Kiều Lạc Y, sau này khi biết được những gì hôm nay Phục Ân làm. Tôi không tin loại con gái như cô không kinh hãi.
...
Tuệ Mẫn cùng Vỹ Khanh đi đến một căn phòng trong toà cao ốc lớn. Trong lòng chợt thấp thỏm không yên. Từ khi nhập viện đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Lạc Y, chắc cô ấy lo lắng lắm đây. Trông thấy Tuệ Mẫn cứ chập chờn, bức rức, Vỹ Khanh liền ôm lấy bả vai, kéo sát cô vào người.
- Em sao thế? Không khoẻ chỗ nào sao?
Tuệ Mẫn lắc đầu, cúi gằm mặt. Đôi mắt đen láy ánh lên những tia buồn bã.
- Không sao đâu! Chỉ là em mất điện thoại, không liên lạc được với Lạc Y. Cả số điện thoại của cậu ấy cũng không nhớ.
- Anh sẽ liên lạc về công ty để báo với cô ấy giúp em.
- Anh cho em mượn điện thoại đi. Vào ET, em để lại tin nhắn cho Lạc Y là được rồi.
- Của em đây.- Vỹ Khanh liền lấy điện thoại trong túi đưa cho cô.
Tuệ Mẫn vào ET gửi tin nhắn cho Lạc Y. Đã mấy ngày rồi, Lạc Y không online. Cũng chẳng có bài viết gì mới. Cái này càng khiến cô lo lắng hơn mà.
- Chúng ta vào trong thôi!- Đứng trước cửa phòng, Vỹ Khanh mỉm cười với cô.
- Vỹ Khanh! Anh có thể tha thứ cho họ không?- Siết chặt tay anh, cô cắn môi.
- Nếu như phạm đến anh, anh cũng có thể bỏ qua. Nhưng người bị hại lại là em. Món nợ này phải lấy cả vốn lẫn lời.
Nâng cằm Tuệ Mẫn, đôi mắt anh ánh lên những tia phức tạp, đầy sâu xa. Từ nay những ai ức hiếp Tuệ Mẫn, đều phải bại dưới tay Thượng Vỹ Khanh này. Nắm chặt tay cô, anh kéo vào trong. Không phải cô đòi đi theo thì anh có thể thoải mái hơn rồi. Xem ra lần này cũng không thể xuống tay vô tình.
- Vào thôi, đừng để họ chờ lâu.
Tuệ Mẫn cùng anh vào trong. Ngồi bên bàn tròn có bốn người. Hai người đã đứng tuổi, hai người còn rất trẻ. Đặc biệt trong số đó còn có Lệ Hoa. Vừa trông thấy anh, họ liền đứng dậy chào. Lệ Hoa cũng đứng dậy, đầy miễn cưỡng.
- Chào Nhị Thượng Thiếu!
- Uhm!- Anh gật đầu giọng nói đầy bỡn cợt.- Chào Hoàng Tổng và phu nhân. Hoàng Thiếu cũng đến đây sao?
- Nhận được lời mời của Nhị Thượng Thiếu, sao tôi không đến được chứ.- Hoàng An Hào cười trừ.
- Còn đây là?- Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn người con gái cạnh bên anh.
- Đây là Nhị Thượng Thái Thái, Duy Tuệ Mẫn, cháu gái độc nhất của Duy Gia.- Anh cong môi cười ủy mị.- Còn là...nhân chứng thiết thực nhất.
Hoàng Nhất Xuyên thoáng kinh ngạc. Duy Gia là một tập đoàn lớn ở Côn Phổ, khó khăn lắm Duy Thừa Khánh mới đồng ý tham khảo qua dự án. Nếu như đắc tội thì tiền đồ bấy lâu như đổ sông đổ biển hết. Hoàng Lệ Hoa trốn ra ngoài, chắc chắn đã đắc tội với Vỹ Khanh. Không phải là người con gái này chứ?
- Chào mọi người!- Tuệ Mẫn mỉm cười.
- Phu nhân, em ngồi đi.- Vỹ Khanh kéo ghế giúp cô.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Vỹ Khanh cũng chẳng ngại mà vào thẳng vấn đề. Dẫu sao thì họ vẫn dưới tầm Thượng Ẩn, đối phó cũng dễ như trở bàn tay.
- Hôm nay tôi mời mọi người đến là muốn nói một chuyện. Hoàng Tổng, tôi hỏi ngài: cơ nghiệp bấy lâu nay của Hoàng Gia, ngài còn muốn giữ lại không?
- Ý của Nhị Thượng Thiếu là sao? Tôi chưa hiểu lắm.
Hoàng Nhất Xuyên nhíu mày, trong lòng không thể yên ổn.
- Hỏi con gái ngọc ngà của ngài thì sẽ rõ thôi.- Anh nhếch môi, tựa người ra sau.
- Con gái, chuyện này là sao?- Hoàng phu nhân lay vai Lệ Hoa, gặng hỏi.
- Con...con...
Giật mình một cái Lệ Hoa cắn chặt răng, tay run lẩy bẩy nắm lấy vạt áo. Những thứ hôm trước gửi đến lại hiện rõ mồn một trong đầu cô. Những cái đầu đầy máu me, gớm ghiếc luôn mở mắt trao tráo nhìn Lệ Hoa như muốn nuốt chửng. Ôm lấy đầu, cô lắc đầu ngầy ngậy.
- Lệ Hoa, em mau nói đi.- An Hào trầm giọng, lại là cô nhóc rắc rối này rồi.
- Em...không biết, không biết gì hết...
Khi tay An Hào vừa đưa tới thì lập tức bị cô gạt ra. Kinh sợ tột độ, Lệ Hoa càng rút người, co ro trên ghế.
- Con gái, con không sao chứ?- Hoàng phu nhân hốt hoảng, ôm chầm lấy cô.
Siết chặt tay thành nấm đấm, Hoàng Nhất Xuyên tức giận đến đỏ mặt tía tai. Ông nghiến răng.
- Nhị Thượng Thiếu, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Bộp
Dằn tay xuống bàn, Vỹ Khanh đứng bật dậy. Đôi mắt màu huyết ánh lên những tia ranh mãnh. Sắc mặt tối sầm đi, anh gằng từng chữ.
- Hoàng Nhất Xuyên, nên trách ông dạy dỗ con cái không tốt hay là trách cô ta quá ngỗ nghịch, cứng đầu? Bắt cóc Tuệ Mẫn giam hẳn vào nhà hoang. Nếu tôi không đến kịp lúc thì những tên lang băm bám chân cô ta đã hại cả đời của Tuệ Mẫn. Ông nghĩ cô ta làm vậy thì tự cho mình là đúng?
- Nhị...Nhị Thượng Thiếu, Lệ Hoa nhà chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế. Con bé tính tình nhút nhát từ nhỏ, sao có thể đối đãi với Duy tiểu thư như vậy?- Hoàng An Hào một mực bênh vực em gái.
- À, nhút nhát từ nhỏ nên những cái đầu đó khiến cô ta điên loạn như bây giờ sao?
Vỹ Khanh nhếch môi. Chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến tâm lý của cô ta không được bình thường nữa. Có gan làm thì nên có gan chịu. Anh nhíu mày, to tiếng quát.
- Tôi hỏi ông: mạng của cô ta và gia sản Hoàng Gia, ông chọn cái nào?
- Những cái đầu đó...là ngài...ngài đem đến?- Hoàng Phu Nhân run cầm cập khi nhớ lại lúc đến phòng Lệ Hoa bị giam, tận mắt chứng kiến những cái đầu đầy máu, suýt chút nữa là vì sợ hãi mà ngất đi.
- Đó là đầu của những tên không biết sống chết ra sao. Chỉ là một món quà nhỏ mọn của tôi, Hoàng tiểu thư đây không chê chứ?- Liếc mắt qua Lệ Hoa, anh nhìn đầy khinh miệt.
- Đừng...đừng nhắc nữa...đừng nhắc nữa mà...- Ôm lấy đầu, Lệ Hoa gào lên.
- Lệ Hoa, mẹ đây...có mẹ ở đây.- Ôm chặt Lệ Hoa, Hoàng phu nhân bật khóc.
- Nhị Thượng Thiếu, cậu muốn tôi chọn thực sao?- Hoàng Nhất Xuyên tối sầm mặt, cả người như không vững.
- Nhắc lại lần nữa. Tôi cho ông hai lựa chọn: là gia sản, là mạng của cô ta.
- Thượng Vỹ Khanh, anh đừng ép người quá đáng.- Hoàng An Hào đứng bật dậy, đôi mắt rực đầy lửa.
- Quá đáng? Người phụ nữ của tôi cũng dám ra tay? Anh nghĩ tôi tha cho các người thì Duy Gia sẽ để yên sao?- Nhướng một bên mày, Vỹ Khanh ôn tồn nói.- Hôm nay không xử lý rõ ràng thì tôi e rằng Duy Gia sẽ không để các người toàn mạng quay về Lâm Mộc Quốc đâu.
- Tôi...tôi...- Hoàng Nhất Xuyên ấp úng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Cha...- Hoàng An Hào muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được.
Tuệ Mẫn nhìn Lệ Hoa trong vòng tay của Hoàng phu nhân. Tình cảm mẫu tử của họ khiến cô cực kì ganh tị. Đã có được gia đình yêu thương như vậy thì tại sao cô lại nỡ lòng để Lệ Hoa mất đi. Thế giới này bớt đi một trẻ mồ côi như cô thì càng tốt. Lệ Hoa chỉ vì yêu thôi. Là cô ấy chắc chắn cô cũng sẽ làm vậy. Con gái mà, nhìn người mình thích bên cạnh người khác thì ai không sinh lòng đố kỵ. Im lặng nãy giờ có lẽ đã đủ. Tuệ Mẫn đan tay mình vào tay Vỹ Khanh để anh hạ hoả phần nào.
- Vỹ Khanh, khụ khụ...em không muốn ở đây nữa.- Cô giả vờ ho sặc sụa.
- Tuệ Mẫn, em không sao chứ?- Anh lo lắng, liền quay sang hỏi thăm cô.
- Không sao đâu. Anh bỏ qua cho họ đi, chúng ta đi về.- Tuệ Mẫn đứng dậy.
- Không được. Lệ Hoa hại em, anh không thể để yên. Vả lại ông nội...
Vỹ Khanh chưa nói xong thì cô đã ngắt lời.
- Em có cách để nói với nội. Anh nhìn xem, Lệ Hoa thành ra như vậy anh không đau lòng nhưng em thì có đó. Buông tha cho họ đi anh, quá đủ rồi. Vì em một lần được không?
Vỹ Khanh nhắm mắt. Hết cách với cô gái này. Tuệ Mẫn nói như thế thì sao anh có thể ra tay với họ. Vả lại anh cũng biết trước kết quả hôm nay thế nào cũng thành như thế này. Nắm chặt tay của Tuệ Mẫn, anh kéo cô đi.
- Chúng ta về nhà!
- Duy Tuệ Mẫn, con gái của tôi thành ra thế này đều là tại cô, tại cô cả.- Hoàng phu nhân gào thét trong nước mắt, nhìn theo bóng hai người.
Vỹ Khanh đừng bước, chất giọng trầm lặng của anh vang lên khiến mọi thứ như hoá đá.
- Hoàng Nhất Xuyên, Hoàng An Hào. Từ hôm nay Thượng Ẩn sẽ chấm dứt toàn bộ hợp đồng từ các người. Dự án hợp tác cùng Duy Gia cũng đừng mong có được. Chừa cho con đường sống mà không muốn thì Thượng Vỹ Khanh tôi cũng không gượng ép.
...
- Tôi muốn chúng ta dừng lại!
Đứng trước mặt cô, Thượng Phục Ân lạnh nhạt thốt ra. Đôi mắt màu huyết kia hằn rõ sự chán ghét. Đã không còn tình cảm, dù cho có níu kéo đến mấy thì cũng là vô vọng thôi. Lời hứa nào cũng như vậy, đều theo gió thoảng mây bay. Lạc Y nhíu mày, chẳng hiểu sao anh lại có thể vô tâm vô tình như vậy? Không phải anh từng nói chúng ta là một gia đình, còn có cả bảo nhi sao? Tim như bị bóp chặt, cô như muốn ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo.
- Anh Ân, là anh đùa thôi đúng không?
- Đùa? Tôi có chỗ nào giống đùa?- Anh nhướng mày.
- Chúng ta là một gia đình, chẳng phải anh từng nói như vậy sao? Em đã làm gì không tốt? Anh nói đi, em sẽ sửa hết tất cả. Miễn sao anh được vui.- Nắm lấy bàn tay của anh, nước mắt cô giàn giụa.
Tại sao bàn tay này không như lúc trước? Hơi ấm ngày xưa cũng không còn nữa. Thay vào đó chỉ là sự lạnh lẽo, hững hờ. Cả ánh mắt kia. Sự ôn nhu của anh đâu rồi? Sâu thẳm đáy mắt toàn ẩn chứa sự chán ghét. Chẳng lẽ hậu quả đã đến hay sao? Hiện tại cô đã bị bỏ rơi một cách không thương tiếc.
- Không cần! Đừng làm phiền tôi nữa là đủ rồi. Còn nếu cô có thai thì cứ báo với Giai Giai, tôi niệm tình sẽ chu cấp đầy đủ.- Gạt tay cô ra, anh cho hai tay vào túi.
- Anh Ân, làm gì mà lâu quá vậy? Em chờ anh nãy giờ rồi đó.
Bỗng nhiên có một cô gái đi đến, không thấy rõ mặt. Còn thân mật ôm lấy cánh tay anh. Phục Ân chẳng hề tỏ ra khó chịu. Ánh mắt ôn nhu, cử chỉ nhẹ nhàng đều dồn hết cho cô ấy. Cả cái tên lúc trước chỉ dành gọi cô mà cũng bị cô ta cuỗm mất. Đây có phải là cách mà anh dùng để ruồng bỏ một nhân tình?
- Bảo bối, chúng ta đi thôi.
Phục Ân định cùng cô ấy quay đi thì Lạc Y vội vã nắm khủy tay anh kéo lại. Đau nát lòng, cô nức nở.
- Đừng bỏ em được không? Em xin lỗi, em đã không tốt. Hức...
- Cô rất tốt trong việc làm nhân tình của tôi.- Anh nhếch môi.- Cô Kiều làm ơn đừng làm phiền tôi và vợ tôi nữa. Chúng tôi có hôn thú đường hoàng.
Quay đi đầy vô tình, Phục Ân nắm chặt tay cô gái ấy. Lạc Y ngã quỵ. Cả bầu trời yên bình trước mắt đều sụp đổ. Tất cả đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô cả. Ngay từ đầu nếu không dấn thân vào anh, không chấp nhận bên cạnh anh, không trao trọn cả con tim này cho anh... Thì có lẽ sẽ không đau như bây giờ.
- Phục Ân, đừng bỏ em...đừng mà...ĐỪNG!
Lạc Y giật mình tỉnh dậy. Thì ra là mơ, là mơ thôi sao? Trong lòng chợt xuất hiện cảm giác bất an. Giấc mơ này có dụng ý là gì? Mà nếu như là thật thì phải biết làm sao đây?
Đưa tay gạt giọt lệ bên hốc mắt. Lạc Y nhìn người phụ nữ nằm trên giường, dây nhợ chằn chịt. Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, cô áp lên mặt. Mẹ cô nói đúng. Nhưng làm gì mới có thể buông bỏ được? Hôm đó nếu cô vẫn im lặng thì mẹ không phiền não. Trầm lặng như vậy.
- Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, muốn gì con cũng làm hết mà.
Phục Ân bật người ngồi dậy. Đưa tay lên ôm tim mình, anh thở dốc, trên trán mồ hôi nhễ nhại. Lúc nãy anh mơ thấy Lạc Y. Cô muốn chia tay, cô muốn phá bỏ cái thai mình đang mang, cô cũng muốn kết hôn cùng một người khác, còn đi cùng anh ta. Tại sao anh lại mơ thấy thứ này? Cảm giác trong lòng có gì đó khó tả. Đau hơn gấp trăm nghìn lần so với khi bị Tử Dung phản bội. Mọi thứ có lẽ quá mơ hồ. Chỉ là ác mộng thôi, chẳng là gì cả. Đợi khi mọi chuyện xong xuôi thì sẽ liên lạc với Lạc Y ngay. Có lẽ anh đã quá nhớ cô rồi.
Nhìn ra cửa sổ, phía bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Lúc này anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, đầy cô đơn. Cảm giác đau lòng này cũng dây dưa mãi không ngừng nghỉ. Khó chịu thật!
- Ở nơi đó, em có được bình yên?