Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Y quay lại biệt thự, trên tay còn mang nhiều túi đồ dùng khác nhau. Ở đây đều là sản phẩm hàng hiệu nhưng bản thân sử dụng những mỹ phẩm như lúc trước quen rồi, cứ xài đồ ở đây thì người cô cảm thấy rất khó chịu. Trông thấy Lạc Y, người làm đều đi đến giúp đỡ một tay. Từng loại đều được phân rõ ra, đồ chỗ nào thì mang về khu vực ấy.
- Cảm ơn mọi người!
- Thiếu phu nhân, tay cô bị thương sao?- Vị quản gia vừa trông thấy thì thốt lên.
- À, lúc sáng tôi lỡ làm rơi cốc nước. Dọn dẹp làm sao mà không để ý khiến bị đâm vào tay.- Cô cười trừ.
- Cô lên phòng đi, tôi sẽ mang thuốc đến ngay.
Vừa nói xong thì bà liền xốt xắn đi nhanh. Lạc Y bất ngờ rồi bật cười một cái, cô lắc nhẹ đầu rồi đi lên phòng. Đi vào nhà tắm, vừa đặt chiếc túi lên bồn rửa mặt, định lấy mỹ phẩm ra thì cô trông thấy một bộ đồ vest được mắc ở gần cửa. Phục Ân đã về sao? Chắc lại đi nữa rồi. Bỏ chúng qua một bên, cô đi lại lấy bộ đồ rồi ra ngoài. Hình như là đã mặc rồi ý. Giũ hết áo quần cho ngăn nắp, bỗng nhiên trước mắt Lạc Y có gì đó là lạ. Khẽ nhíu mày, cô vạch cổ áo ra xem. Cả người như tê cứng, đôi môi bé xinh không thể thốt lên một từ nào nữa. Tim như bị ai bóp nghẹn, Lạc Y cắn môi, trong mắt chỉ còn lại vết son trên cổ áo.
Đêm qua anh thà đi tìm người phụ nữ khác chứ cũng không màng đến Phí Thiên Anh sao? Thượng Phục Ân, anh từng nói không muốn chạm vào bất kỳ một người con gái nào khác, vậy thế này là như nào? Trước giờ anh vẫn vậy, xung quanh chỉ toàn là nhân tình. Khi say thì muốn cô về bên cạnh, đến khi tỉnh rượu thì tìm một người phụ nữ khác. Dù biết Lạc Y không thể bên cạnh nhưng đối với Phí Thiên Anh như vậy có phải anh đã rất quá đáng không?
Siết chặt chiếc áo trong tay cùng lúc người quản gia gõ cửa.
- Vào đi!- Giọng của Lạc Y vọng ra.
Vị quản gia đi vào, mang một hộp thuốc, bà đặt xuống trước cô.
- Thiếu phu nhân, thuốc của cô đây.
- Uhm, tôi biết rồi.- Cô gật đầu.
- Đó chẳng phải bộ đồ mà thiếu gia đã mặc lúc sáng sao? Thiếu phu nhân đưa tôi để còn mang xuống kịp lúc giặt giũ.
- À thôi...- Lạc Y vội vã từ chối.- Bộ đồ này để tự tôi giặt được rồi. Chẳng lẽ đến đồ của chồng mình mà tôi còn không lo được.
Làm sao mà Lạc Y lại để họ nhìn thấy vết son này được chứ? Dù rằng họ cũng biết anh có rất nhiều bóng hồng vây quanh nhưng đã là người có gia đình thì họ xem anh ra gì nữa. Giữ lại chút thể diện cho Phục Ân và một ít mặt mũi cho mình thì tốt hơn. Không thôi lại có một số lời đàm tiếu không hay. Lại bảo vợ chồng vừa cưới thì đã có người thứ chen chân càng thêm phiền phức.
- Tôi chỉ sợ thiếu phu nhân không quen.
- Được mà! Để tự tôi giặt.
- Thiếu phu nhân đúng là rất thương thiếu gia đấy. Hôn nhân phải vì nhau thì mới hạnh phúc được.- Bà cười tít cả mắt.
- Đúng vậy! Phải vì nhau thì mới có hạnh phúc được.
Mỉm cười gượng gạo, siết chặt chiếc áo trong tay. Dù ra sao, có thế nào thì Lạc Y vẫn một lòng một dạ với anh. Mặc kệ anh có bao nhiêu nhân tình bên ngoài đi nữa, cô vẫn sẽ chứng minh vị trí của mình trong lòng Thượng Phục Ân.
...
- Vỹ Khanh, Vỹ Khanh, anh xem này.
Áp mặt vào bể cá to lớn, Tuệ Mẫn không khỏi suýt xoa. Hôm nay Vỹ Khanh đưa cô đến công viên giải trí lớn nhất Lâm Mộc, đồng thời cũng đứng hạng toàn cầu. Càng ngày nơi này càng phát triển. Những trò chơi, sự kiện đều được cập nhật liên tục. Bể cá này cũng vậy, có điều kiện liền mơ rộng quy mô ra. Lúc nào ở đây cũng đông đúc, kể cả ngày thường. Đến thứ hay chủ nhật là như đi trẩy hội. Có một quảng trường rất là lớn ở trung tâm nữa. Ngôi sao hay doanh nhân nào đó có danh tiếng hoặc là nhân vật được mọi người yêu thích, được bỏ phiếu cao nhất trong tuần thì cả tuần đều sẽ bật màn hình led ảnh người đó. Đặc biệt còn có một toà nhà kinh doanh nhà hàng, khách sạn, trung tâm mua sắm theo từng tầng. Tổng số tầng lên đến . màn hình led ấy được đặt dọc từ đỉnh toà cao ốc cho đến tầng thứ . Cách nơi này cả chặn đường dài phút cũng có thể nhìn thấy ngời ngợi. Lần này đến đây cũng cùng lúc màn hình đặt ảnh cưới của Phục Ân, lúc anh đang kéo đầu Phí Thiên Anh tựa vào vai, tuy nhiên cô dâu lại giấu mặt bởi nữa khuôn mặt đầy góc cạnh, góc nghiêng thần thánh của anh. Phía dưới còn được đề một dòng chữ "Cuộc Hôn Nhân Tuyệt Vời".
Nói đến khối tài sản khổng lồ của Thượng Tộc thì không ai có thể không kinh ngạc. Ngoài việc có một tập đoàn sản xuất, xuất khẩu lớn nhất nhì cả nước là Thượng Ẩn thì Thượng Phục Ân đang nắm giữ % cổ phần của tập đoàn CAV - trung tâm mua sắm đá quý lớn thứ thế giới, hàng năm có thể thu về lợi nhuận hơn trăm tỷ đồng. Còn Vỹ Khanh, đương nhiên cũng phải có một sự nghiệp riêng. Dù rằng là trong người thừa kế Thượng Ẩn nhưng anh biết chắc một điều anh trai của anh sẽ là người nắm trong tay phần đó, theo suy nghĩ của mình thì anh ấy xứng đáng hơn anh. Vỹ Khanh rất thích những loại ôtô nên ngay từ đầu anh đã tìm hiểu kỹ càng và theo học những thứ liên quan đến sản xuất các loại siêu xe. Hiện tại nói về động cơ và thiết bị ôtô thì Vỹ Khanh rành vanh vách. Lần nào mẫu mã mới từ công ty của anh tung ra đều cháy hàng dù số lượng ít và giá thành đắt đỏ. Tuy nhiên nơi đó hiện đang để mẹ anh quản lý nhưng quyền quyết định cuối cùng cũng là Vỹ Khanh. Ba anh đang kinh doanh địa ốc với quy mô lớn đôi khi cũng phụ giúp một tay, dẫu sao một mình mẹ anh quản lý cũng không xuể. Mới ở tuổi đời , tuy không nổi trội bằng Phục Ân, anh ấy đứng hạng thì Vỹ Khanh cũng được chiễm chệ hạng ở bảng doanh nhân thành đạt. Khối tài sản mà anh sở hữu riêng cũng không hề thua kém người anh họ kia, do rất kín tiếng nên Vỹ Khanh ít khi được nhắc đến trước truyền thông. Nhưng mỗi khi bị "réo tên" rồi thì y như rằng cái tên Thượng Vỹ Khanh được nhắc đi nhắc lại cả tháng vẫn không hề chán. Cả Thượng Nghi Nhi, cô ấy rất thích kinh doanh địa ốc nên đã cố gắng theo đại học và hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình. Tương lai sau này thì Nghi Nhi có thể nắm giữ tập đoàn KANZ thay ba anh - Thượng Thế Huân.
Vỹ Khanh khoát tay lên vai Tuệ Mẫn rồi kéo đi. Anh bật cười khoe ra hai chiếc răng khểnh cực duyên. Chỉ tay lên màn hình, anh thì thầm.
- Em có muốn chúng ta cũng có mặt trên đó không?
- Ở đó sao?- Tuệ Mẫn xoa cằm nghĩ ngợi.
Đương nhiên là muốn rồi. Tuệ Mẫn đang đếm từng giây từng phút đến ngày đính hôn rồi ngày kết hôn nữa. Chưa bao giờ cô háo hức thế này.
- Nhanh chóng về bên anh, em sẽ được hiện lên đó.
Vỹ Khanh nháy mắt một cái khiến Tuệ Mẫn đỏ ửng mặt. Vùi đầu vào vòm ngực anh, hai tay cô cố che đi gương mặt ửng hồng của mình.
- Anh không đứng đắn a!
Xoa đầu cô, Vỹ Khanh càng cười thật tươi, đến tít cả mắt. Tuệ Mẫn đúng là còn rất trẻ con. Lúc nào cũng đáng yêu, cưng không chịu được. Đan tay vào tay cô, anh lại dắt cô đến một khu vườn đầy ắp những bông hoa tươi thắm. Nơi này được gọi là "vườn tình nhân". Có ghế đôi và gian hàng bày bán quà lưu niệm cho hai người. Những cành hoa, chiếc lá được cắt tỉa gọn gàng tạo thành những hình thù như vòng trái tim khác nhau, lớn bé đều có trông rất lãng mạn.
Tuệ Mẫn như đứa trẻ tung tăng nô đùa, Vỹ Khanh ở ngay phía sau còn không đuổi kịp. Cô và Lạc Y đều giống nhau, rất thích những loài hoa rực rỡ. Nếu như sau này không theo ngành y nữa thì chắc chắn Tuệ Mẫn sẽ mở một shop hoa tươi thật to. Làm bạn với cây cỏ đôi khi còn tốt hơn người trong thiên hạ.
- Nơi này tuyệt lắm đó anh!
- Thấy em vui như vậy thì anh cũng vui.- Vỹ Khanh lại "tung đòn" thả thính làm Tuệ Mẫn cứ ngất ngây.
- Có cơ hội em sẽ đến đây lần nữa, thích quá đi.- Vươn vai thật cao, cô nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành.
Cúi thấp đầu, Vỹ Khanh thì thầm vào tai Tuệ Mẫn. Chất giọng ấm áp đầy nuông chiều khiến cô không khỏi ngại ngùng mà ửng đỏ cả mặt.
- Lấy anh đi, xong rồi ngày nào em cũng sẽ có cơ hội.
- Ơ...- Đánh nhẹ anh một cái, Tuệ Mẫn chu môi.- Chẳng phải người ta đã chịu rồi sao, anh suốt ngày cứ thả thính ý.
- Ngày nào anh cũng sẽ tỏ tình với em, sau khi cưới cũng vậy.- Đưa tay bẹo hai bên gò má trắng nõn, anh cắn nhẹ môi mình.
- Anh không chán à?- Tuệ Mẫn nhíu mày.
- Tuyệt đối không chán! Nếu em không thích anh tỏ tình nữa cũng không sao, thế thì ngày nào anh cũng tặng quà cho em.
- Thế khác gì nhau?- Cô khó hiểu, trưng ra bộ mặt rất ư là buồn cười.
Anh phì cười, khoát tay lên vai Tuệ Mẫn. Càng ngày cô càng đáng yêu không thể tả được. Yêu nhau lâu vậy rồi mà cả hai cứ như vừa ngày một ngày hai, lúc nào cũng tràn ngập một màu hồng.
- À anh, hôm trước em có nói chuyện với anh hai đó. Anh ấy tâm sự rất nhiều.- Cô chu môi nói.
- Vậy sao? Lúc đấy chắc anh hai đang buồn lắm đây.- Vỹ Khanh thở dài.- Ít khi nào anh hai trải lòng lắm, chỉ là qua loa rồi cất giấu cho riêng mình.
- Anh hai...rất thương Lạc Y.- Tuệ Mẫn mím môi, chất giọng cũng khác hẳn lúc nãy.
- Em đã hiểu anh hai rồi chứ? Anh đã bảo là anh ấy thật lòng với Lạc Y mà, tuyệt đối anh không nói thêm hay bớt một thứ gì cả.
- Uhm!- Cô gật đầu.- Anh hai bảo nội muốn anh hoàn thành hôn ước mà ngày xưa ba mẹ anh ấy đã hứa với Phí Trang Gia. Anh ấy không thể làm trái lời của nội.
- Em biết vì sao không?- Vỹ Khanh nhẹ xoa đầu Tuệ Mẫn.- Sau khi hai bác qua đời thì nội là người một tay nuôi nấng anh hai. Ông cực kỳ thương anh ấy, có thứ gì tốt điều dành hết cho anh. Từ nhỏ đến lớn hễ ai ở trước mặt anh hai mà nhắc đến hai từ "mồ côi" đều bị ông nghiêm trị. Anh hai rất ngỗ nghịch đấy, không xem lời nói của ai ra gì đâu. Nhưng chỉ cần nội lên tiếng thì anh liền nghe theo. Cũng như lần Ngô Tử Dung bỏ đi, anh ấy hoàn toàn có thể chạy đến sân bay để níu kéo. Đã thay đồ và ra xe mặc cho mọi người ngăn cản nhưng chiếc xe vẫn nổ máy. Tuy nhiên ông nội chỉ cần bước ra và nói hai từ thôi, "Đi vào!" là lập tức anh hai liền gỡ chìa khóa rồi vào nhà.
- Wow, ông nội có sức ảnh hưởng rất lớn nha.- Tuệ Mẫn xuýt xoa.
- Đúng vậy, trên đời này chỉ có ông nội mới là người "trị" được anh hai thôi. Nhưng bây giờ anh đã thấy người thứ hai rồi đấy!- Vỹ Khanh bật cười khanh khách.
- Ai vậy anh?
- Là Lạc Y, cô ấy là người con gái đầu tiên tác động sâu sắc đến anh hai, cũng là người đầu tiên kiềm hãm được bản tính hung mãn trước giờ của anh ấy.
- À ừ...aw...
Tuệ Mẫn đột nhiên ngã xuống may mà có Vỹ Khanh đỡ kịp. Gương mặt nhăn nhó, cổ chân phải cũng đột nhiên rất đau. Cô cắn môi, tay siết chặt tay áo của Vỹ Khanh. Anh lo lắng, bất an nhìn cô.
- Em không sao chứ?
- Hình như em bị trật chân rồi.
Vỹ Khanh không nói không rằng liền vươn tay bế Tuệ Mẫn đi đến một tảng đá to gần đó. Xung quanh có rất nhiều ghế đá nhưng chỉ có ở đây là có bóng mát từ cây cổ thụ. Giúp cô xoa cổ chân, anh khẽ nói.
- Em ngồi đây đợi anh xíu, anh đi tìm thuốc ngay. Chân đang đau đừng đi lung tung đấy.
- Dạ!
Vỹ Khanh quay lưng đi, Tuệ Mẫn ngồi đó xoa xoa cổ chân của mình. Đang đi chơi vui mà lại bị trật cổ chân thế này, thật là mất hứng. Này chắc phải hơn cả tuần mới lành đây. Hôm nay xui xẻo quá mà. Cắn môi chịu đau, Tuệ Mẫn nhìn theo hướng Vỹ Khanh vừa đi và trông chờ anh quay lại.
- Chào cô em!
Tuệ Mẫn giật mình nhìn người con trai trước mắt, phía sau còn có thêm một nhóm người nữa, trai gái đầy đủ và đang nhìn về phía này, xì xầm cười nói. Chắc là bạn bè của cậu ta rồi. Cố nặn ra nụ cười gượng gạo, Tuệ Mẫn gật đầu.
- Chào cậu!
- Anh là Triệu Khải Trần, tuổi, đang là sinh viên ưu tú nhất đại học A.- Cậu bạn khá điển trai trước mặt bạo dạng giới thiệu bản thân.
- À, nói vậy thì cậu gọi tôi bằng chị thì đúng hơn.- Tuệ Mẫn nhíu mày, giới trẻ hiện nay đều tự cao tự đại vậy sao?
- Em đùa thế, trông trẻ thế mà. Có người yêu chưa cô gái?
Tuệ Mẫn ngớ người, chẳng hiểu người trước mặt nghĩ gì nữa, quen biết gì nhau đâu. Vừa gặp mặt đã vào thẳng vấn đề như vậy là đủ hiểu rồi. Người thế này cũng là thay người yêu như thay áo cho xem. Đầu tóc nhuộm vàng, trang phục lại kì quặc. Nhìn đi nhìn lại vẫn không hợp mắt ở điểm nào.
- Tôi...
Chưa kịp nói gì hết, Tuệ Mẫn lại bị cướp lời, cô đơ đến cứng cả họng.
- Làm bạn gái anh đi, nhà anh dư điều kiện để em sung sướng cả đời. Ba anh đang bắt đầu dự án hợp tác với Thượng Ẩn đấy. Anh cũng là một trong những người nổi tiếng trên mạng xã hội về những clip điển trai khiến hội chị em mê mệt. Theo anh thì em chẳng có gì mất mặt cả.
Tuệ Mẫn nhếch môi tỏ ý xem thường. Từ trên xuống dưới chẳng có gì bằng Vỹ Khanh, ngoại hình không, điều kiện cũng không. Chẳng cần Thượng Tộc, Duy Gia nhà cô nhấc một ngón tay cũng đủ đè bẹp rồi, ở đó mà luyên thuyên. Duy Gia và Thượng Tộc cũng tầm cỡ ngang nhau chứ ít ỏi gì.
Cùng lúc Vỹ Khanh quay lại, những câu nói kia lọt vào tai khiến anh nổi điên, phát hỏa. Để Tuệ Mẫn một mình có một chút thì liền xảy ra chuyện không hay. Trông thấy anh còn vài bước đến gần thì Tuệ Mẫn liền giương ánh mắt long lanh nhìn, giọng nói cũng như mèo nhỏ.
- Chồng ơi!
- Vợ đợi anh có lâu không?- Anh ân cần cầm cổ chân cô lo lắng, mặc kệ người thừa kế bên.
- Còn nhưng đỡ hơn rồi.
Liếc mắt nhìn người bên cạnh, Vỹ Khanh trầm giọng cất lời, trên mặt vẫn cố tạo ra nét mặt thân thiện.
- Tôi nghe nói cậu là người đẹp trai trên mạng sao?
- A, không...không...- Cậu ta liền xua tay phủ nhận.
- Tôi cũng nghe nói ba cậu đang hợp tác với Thượng Ẩn sao?
- À, đúng vậy! Ba tôi vừa ký hợp đồng nhận nguồn hàng bên Thượng Ẩn.
- Tôi cũng nghe nói vợ tôi theo cậu thì sẽ không có gì mất mặt sao?
- Không...tôi không có ý đó.- Cậu ấy chối từ leo lẻo.
- Tôi nói cho cậu biết, so về ngoại hình thì cậu nên nhìn lại. Còn hợp đồng với Thượng Ẩn thì ba cậu không cần hợp tác nữa đâu. Và chuyện mất mặt hay không thì hành động ngày hôm nay chính là cú tát hơi mạnh vào mặt cậu đấy.
- Anh là ai? Anh có quyền gì ngăn cản đường làm ăn của ba tôi?- Cậu ấy run cầm cập, mồ hôi nhễ nhại.
- Tôi sao? Hừ, Thượng Vỹ Khanh!