Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Y cùng Phục Ân đi dạo vòng quanh khu trung tâm mua sắm từ sáng sớm để chọn một số quần áo và vật dụng cần thiết cho đứa nhỏ sau này. Trên tay anh mang cũng lỉnh kỉnh, khá là nhiều đồ. Từ khi biết cô là Lạc Y thì anh luôn ở nhà thường xuyên. Chăm lo cho cô từ chuyện nhỏ nhặt nhất. Không đi về muộn mà sáng ra cũng dùng bữa sáng đàng hoàng rồi mới đi làm. Hiện tại anh muốn chứng minh cho cô thấy là mình đang thay đổi và người làm được điều đó thì chỉ có mỗi mình cô. Lúc nào về nhà anh cũng giữ không gian riêng tư tuyệt đối. Đến tối ngủ còn khóa luôn cả nguồn điện thoại để tránh ai làm phiền. Công việc đột xuất thì chỉ cần gọi đến số điện thoại để bàn ở nhà thôi.
- Anh thấy cái này thế nào?
Cầm chiếc áo màu xanh trên tay, Lạc Y ngắm nghía. Những màu như thế này cả con trai và con gái đều có thể dùng được, với lại kiểu áo đơn giản, chất liệu mềm mại rất tốt. Phục Ân xoa cằm chọn một cái treo trên giá.
- Đẹp đó, cái này cũng được này.
- Uhm, anh thích cái này không?
Chỉ tay vào bộ váy hồng xinh xắn, Lạc Y thích thú. Nếu như con của cô là con gái thì mặc nó chắc đáng yêu lắm. Trông thấy ánh mắt vui vẻ và cử chỉ của Lạc Y là anh đủ biết cô yêu thích đứa nhỏ này ra sao rồi. Chọn gì cũng được miễn sao dành cho con của cả hai thì anh đều đồng ý.
- Rất đẹp! Em thích con gái sao?
- Trai hay gái em đều thích nhưng anh xem con gái mình mà mặc bộ này đúng là đáng yêu hết phần người ta.- Cô chu môi, hai tay sờ bộ váy.
- Vậy thì lấy nó là được. Anh nghĩ đứa nhỏ cũng sẽ rất thích.
Lạc Y gật đầu rồi cùng anh đi dạo thêm một vòng nữa. Khi chắc chắn đã đủ hết đồ mình cần thì mới đi thanh toán rồi xuống tầng hầm đỗ xe. Phục Ân đã đổi con xe khác. Anh không muốn dùng chiếc lần trước để đưa cô đi. Thế nào cô cũng sẽ nhớ lại chuyện cũ mà buồn bã. Cùng lúc bên Vỹ Khanh vừa tung ra mẫu xe mới. Vừa muốn tặng cho anh đầu tiên và cần người trải nghiệm nên anh đã đổi luôn. Mà hầu như lần nào có mẫu mới là anh đều có trước tiên một chiếc.
Sau khi cùng anh mang đồ bỏ vào cốp xe, Lạc Y ngồi ngay ngắn vào ghế phụ. Từ khi mang thai đến giờ cô làm gì cũng thấy lười biếng hẳn, thân thể cũng mệt mỏi rã rời.
Ngồi vào ghế lái, Phục Ân lấy một ít sữa được quản gia pha sẵn cho vào chai đưa cho cô.
- Đến giờ uống sữa của em rồi!
- Uhm, mà sữa này hơi ngọt, uống vào gắt quá. Anh có thể ngưng lấy được không?
- Vậy anh sẽ đổi sang loại khác. Chỉ cần tốt cho em và con là được.- Vừa lái xe, anh vừa đưa ánh mắt đầy nét cười nhìn cô.
Lạc Y hơi cong môi. Đúng là điều gì anh cũng thay đổi mà chỉ có mỗi việc siêu tán gái là vẫn giữ nguyên như cũ thôi. Lúc nào cũng vậy. Anh trao cho cô quá nhiều mật ngọt nên cô rất sợ cảm giác anh lấy nó đi một lần nữa.
- Ui!
Mắt hơi mở to, Lạc Y thoáng giật mình. Phục Ân bên cạnh cũng thấy không ổn nên tìm chỗ để tấp xe vào lề đường. Cắn chặt môi, anh lo lắng nhìn cô.
- Em không ổn chỗ nào sao?
- Bụng em...hình như có gì đó mới va chạm hay sao đó.- Trong đầu đầy thắc mắc, cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Phục Ân nhíu mày. Hay là đứa nhỏ bị sao rồi nhỉ? Rõ ràng anh chăm rất tốt thì sao lại có chuyện gì xảy ra cơ chứ.
- Em có thấy đau không?
- Không, lâu lâu bị như vậy rồi thôi à.- Lạc Y lắc đầu.
"Vợ của anh đã bước qua tháng thứ của thai kỳ cho nên lúc này sẽ xuất hiện những cú đạp nhẹ của bé. Không ảnh hưởng gì đâu chỉ là bé đang cảm nhận mọi thứ bên ngoài mà thôi. Đây được gọi là hiện tượng thai máy. Và khi bé khỏe thì sẽ đạp mạnh và nhiều hơn. Tôi nói trước để anh không phải bất ngờ."
Đột nhiên nhớ lại lời của bác sĩ, Phục Ân mỉm cười rõ tươi. Đây cũng là lần hiếm hoi anh nở nụ cười như vậy. Chòm người qua gần cô. Anh đưa tay chạm nhẹ lên vùng bụng hơi to lớn.
- Anh làm gì vậy?- Cô mở to mắt khó hiểu.
- Anh đang cảm nhận con. Lúc nãy là bảo bảo đạp em đấy. Lần trước bác sĩ bảo với anh, con càng khỏe thì sẽ càng đạp nhiều.
Nhìn nét mặt vui sướng và ánh mắt đầy trông chờ của Phục Ân khi đặt tay lên bụng, Lạc Y cong môi tạo nên một nụ cười. Điều khiến cô hạnh phúc nhất bây giờ là anh đã toàn tâm toàn ý vì gia đình. Cũng vì đứa bé này mà nhiều khi ban đêm ban hôm anh phải thức giấc để dỗ dành mỗi khi cô khó ngủ, giật mình dậy giữa khuya. Đưa bàn tay lên ôm lấy hai má của anh, Lạc Y nhẹ nhàng trao nụ hôn ở trán. Mong rằng sau này sẽ không còn sóng gió. Cả hai cùng nhau vì gia đình và chẳng một ai có thể chen chân.
...
Thiên Anh cùng Bạch Thiên thu xếp hết quần áo vào vali. Cô đã nhận lời cầu hôn của anh và đây chính là lúc thích hợp nhất để quay về. Ngày mai cả hai cùng ra sân bay. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ được gặp lại người nhà của mình. Phục Ân dù sao cũng đã có người bên cạnh rồi. Cô xem trên báo rằng cô ấy đang có thai nữa. Vậy là xem như Thiên Anh đã thoát khỏi kiếp nạn này.
Bạch Thiên mang một ít táo gọt sẵn đặt lên bàn. Ngồi xuống bên cạnh, anh nuông chiều vuốt nhẹ lọn tóc của cô.
- Em không hối hận chứ?
Thiên Anh nhìn Bạch Thiên, cô mỉm cười rồi lắc đầu vài cái. Nếu như hối hận thì cô đã không trốn đi. Nếu như hối hận thì cô đã không vì anh mà từ bỏ những vinh hoa mình đang có. Đáng ra lúc này cô đã trở thành vợ của Tổng Tài quyền lực nhất Thục Xuyến với những tháng ngày tẻ nhạt chứ chẳng ngồi đây để tận hưởng hạnh phúc bình yên vốn có từ nơi anh. Gia thế của Bạch Thiên không thể mang ra so sánh với Phí Trang Gia hay Thượng Tộc nhưng đối với xã hội ngoài kia thì lại hơn họ rất nhiều. Sống cùng anh thì cũng chẳng gì là khổ cực.
- A Thiên! Nếu lúc này đã hối hận thì ngay từ đầu em sẽ chẳng chọn chờ đợi anh.
Không còn gì hơn hạnh phúc, Bạch Thiên vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Tình yêu mà anh dành cho cô không hề sai. Anh càng trân quý người con gái này nhiều hơn vì cô đã mở lòng, tiếp thêm động lực trong lúc anh khó khăn nhất. Thiên Anh cười đến nhắm tịt mắt, đôi tay mảnh mai cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng vững chãi của anh. Cô rất thích mỗi khi Bạch Thiên ôm cô thế này, cảm giác như là có cả thế giới vậy.
Thiên Anh bước ra từ phòng tắm. Vừa rồi cả người cô khó chịu lạ kì, gần đây ngửi mùi thức ăn lại muốn nôn. Giấu nhẹm thứ gì đó ở sau lưng, cô bước đến trước Bạch Thiên khi anh đang ngồi xem tivi ở sofa.
- Em lại đây ngồi này!- Vừa trông thấy cô thì Bạch Thiên đã mỉm cười, tay vỗ bên khoảng trống cạnh mình.
Ngoan ngoãn đi đến, Thiên Anh ngồi cạnh anh. Vươn tay ôm ngang hông, cô mỉm cười tinh nghịch.
- A Thiên, lúc nãy em thấy khó chịu quá nên đã tự mình kiểm tra rồi.
- Kiểm tra?- Anh nhíu mày nói giọng trách móc.- Em mệt thì bảo anh đưa đến bác sĩ chứ. Tự kiểm tra như vậy không ổn đâu.
- Không sao mà, em tự mình kiểm tra được.
- Không sao gì chứ. Đi, anh đưa em đi bác sĩ. Để cứ thế này mãi sẽ không tốt đâu.
Bạch Thiên vừa đứng dậy thì Thiên Anh đã kéo anh ngồi xuống. Đi đến bệnh viện chi cho mất công trong khi cô đã biết chắc chắn kết quả. Nắm lấy tay của anh, Thiên Anh áp vào bụng mình.
- Trong em đang tồn tại một nguồn sống.
- Hả? Ý em là sao??? Em bị bệnh gì chứ?- Bạch Thiên hốt hoảng vội vàng kéo cô đi.- Không ổn, anh phải đưa em đi tìm bác sĩ ngay.
- Anh à...- Thiên Anh chu môi cố níu anh lại.- Anh xem này!
Thiên Anh chìa ra que thử thai trong bàn tay. Đương nhiên cô rất trông chờ phản ứng từ Bạch Thiên rồi. Khi vừa thấy cô đưa vật đó ra thì Bạch Thiên sững người. Miệng mở chữ o khó mà khép lại. Hai mắt cũng nhìn cô không chớp. Ánh mắt lướt từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở phần bụng còn phẳng lì. Đôi tay rụt rè vươn lên, nhẹ nhàng áp vào bụng cô. Trong lòng rối rắm, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp. Anh không nghĩ rằng ngày mình sắp được làm cha đến nhanh như vậy.
- Em...vợ à... Em không đùa với anh chứ?
Thiên Anh bật cười. Cô hạnh phúc đến nỗi rớt nước mắt. Bước đến vài bước, cô vươn tay ôm lấy anh. Đầu cũng nhẹ nhàng tựa vào khuôn ngực rắn chắc mà sụt sùi.
- Chúng ta thật sự đã có bảo nhi rồi.
Không thể tin vào tai mình, Bạch Thiên đứng như Trời trồng. Quá đột ngột! Đột ngột đến mức hai tai anh như ù đi. Khi đã bình tâm, định hình được thần trí thì anh mới ôm lấy Thiên Anh và cúi thấp đầu hít nhẹ hương thơm trên tóc của cô. Bạch Thiên mừng đến nỗi Thiên Anh không ngờ anh lại ứa nước mắt. Cả người run run, thân ảnh to lớn ghì chặt lấy cô không buông. Quen nhau đã ba năm với những cách trở và khoảng thời gian xa nhau dài đằng đẵng. Được ở cạnh cô đối với anh đã là hạnh phúc. Bây giờ có được tin vui thế này càng khiến anh thêm vỡ òa.
- Vợ à, anh cảm ơn em. Anh cảm ơn em vì đã cho anh một gia đình.
...
Chiếc xe đỗ bên trong sân của ngôi biệt thự. Phục Ân bước xuống nhanh nhảu giúp cô mở cửa xe. Lạc Y nói nhớ mẹ cho nên anh đã bỏ ra một ngày làm để đưa cô đi ra ngoại ô thăm Niên Thụy. Khoát lấy tay anh, cả hai cùng nhau vào bên trong. Người hầu trong nhà đang làm việc, thấy họ đi vào thì liền cùng quản gia xếp thành hai hàng ngay ngắn rồi cúi đầu.
- Mừng Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân trở về nhà.
Phục Ân gật đầu rồi đưa mắt nhìn Lâm quản gia.
- Lão phu nhân đâu rồi?
- Lão phu nhân đang ở ngoài hoa viên thưa thiếu gia.
- Được!
Không nói thêm lời nào anh cùng Lạc Y ra hoa viên cạnh ngôi biệt thự. Trông thấy Niên Thụy đang tỉa lại những cành hoa thì Lạc Y liền hoá trẻ con, hào hứng chạy đến. Tuy vừa gặp mẹ cùng Tuệ Mẫn nhưng cô lại nhớ mẹ đến mức không thể tưởng tượng được. Chỉ cần nghĩ đến việc Niên Thụy không phải mẹ ruột của mình khiến tim Lạc Y đau nhói.
- Mẹ ơi!
- Ơ, con gái.- Trông thấy cô tíu tít chạy đến Niên Thụy đã cười đến tít cả mắt.
Lạc Y hào hứng ôm lấy bà. Chuyện cô đã có thai bà biết rõ nên chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ Lạc Y phải ở phía sau người khác thì bà không khỏi xót xa.
- Sao rồi, sống tốt không con?- Vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn, bà cười hiền.
- Con sống tốt lắm, mẹ đừng lo. Anh Ân chăm sóc con rất chu đáo.- Tươi cười rạng rỡ, chỉ mỗi khi thấy Niên Thụy thì cô mới như thế này.
- Con chào mẹ!
Phục Ân phía sau lên tiếng chào. Lần này anh đã bạo dạn đổi cách xưng hô. Dẫu sao Lạc Y đang mang thai con của anh thì anh cũng phải có trách nhiệm với cô. Và đương nhiên mẹ cô cũng là mẹ của anh rồi.
- À ừm...chào con.
Niên Thụy khẽ cười, hơi ấp úng. Quả thật bà không quen với cách gọi này của anh. Nhưng Lạc Y mang thai con của Phục Ân, dù không đồng ý cũng không được. Bà không đành lòng chia cắt cháu của mình với cha của nó. Và sau này Lạc Y cũng khó có thể tìm được một ai khác có thể thương yêu và lo lắng cho cô nhiều như vậy.
- Mẹ à, trông mẹ khỏe thế này con vui lắm.- Lạc Y nắm lấy bàn tay ấm áp của bà.
- Mẹ giờ đã ổn rồi, lo cho con thôi.- Siết lấy bàn tay cô, bà mỉm cười hiền từ.- Sau này sinh con cực lắm như chết đi sống lại vậy. Con phải giữ sức khỏe thật tốt biết không?
- Mẹ thật sự đã sinh con ra sao?- Cổ họng như nghẹn ứ, Lạc Y cố giữ bản thân phải thật bình tĩnh.
- Mẹ...
Lạc Y không thể kềm nén. Vươn tay ôm chặt lấy bà, cô vỡ òa như một đứa trẻ.
- Mẹ ơi, mẹ hãy nói rằng con là con gái của mẹ đi. Mẹ hãy nói rằng con là do chính mẹ đứt ruột sinh ra. Đúng vậy không?
- Lạc Y à, sao con lại hỏi mẹ như vậy?
Không thể trả lời câu hỏi của bà. Lạc Y khóc nấc lên. Cô không nghĩ rằng người mẹ đã tần tảo nuôi nấng mình suốt ngần ấy năm lại không phải là mẹ ruột. Cô nhìn thấy sự vất vả của bà qua ngày tháng. Cô nhìn thấy những gian lao mà bà phải gánh từ khi chồng qua đời. Nếu như không phải con ruột thì bà có thể vứt cô đi để bớt nhọc nhằn mà.
- Là con, con đã nói cho Lạc Y biết.
Ở phía sau, Phục Ân cho hai tay vào túi. Anh liếm nhẹ môi và đưa đôi mắt phức tạp nhìn hai người họ. Tình cảm mẹ con thiêng liêng đến vậy sao?
- Con là con của mẹ phải không? Hức, con là con của mẹ kia mà.
Ôm chặt lấy bà Lạc Y nấc nghẹn. Sự thật không phải là như vậy đâu.
- Con nghe mẹ nói này.- Vuốt nhẹ lưng cô, bà an ủi.- Dù con là con của ai đi nữa nhưng với mẹ, con chính là nguồn sống không thể thiếu. Và mẹ mong con có thể hạnh phúc với người con đã chọn. Mẹ vẫn ở đây, mẹ vẫn yêu thương con vô điều kiện.
Lạc Y buông bà ra rồi nắm lấy đôi bàn tay đã quá cực nhọc qua ngày tháng. Cả người run lên nhè nhẹ, cô nghẹn ngào.
- Mẹ đã cực khổ nuôi con đến ngần này. Con chỉ biết mỗi mẹ thôi.
- Bậy, con không được nói như thế. Công nuôi không bằng không công sinh thành, con hiểu không?
Giúp cô lau đi nước mắt, Niên Thụy mỉm cười nhẹ nhàng. Lạc Y rất ngoan và hiểu chuyện, bà tin rằng sau này nhận lại gia đình thì cô vẫn không quên người mẹ này.
- Con tìm được gia đình của Lạc Y rồi. Nhưng muốn nhận lại họ hay không thì đó là quyền của em ấy.- Ôm lấy bả vai cô, anh siết chặt. Cô đau như thế thì anh cũng đau lắm chứ.
- Vậy thì tốt quá!- Vụng về đưa tay lau nước mắt, bà mỉm cười.- Con đưa Lạc Y về nhận lại gia đình đi. Mẹ ở đây sẽ ổn thôi.
- Mẹ đi cùng con được không?
Càng nắm chặt tay Niên Thụy. Lạc Y không muốn chấp nhận sự thật này nhưng nó vẫn là sự thật mà thôi.
- Mẹ đi cùng vợ chồng con đi.- Đưa tay nhẹ lau nước mắt cho cô, anh nói.
- Không có mẹ, con sẽ không đi đâu.
- Được được, mẹ sẽ đi cùng hai đứa.
Niên Thụy cưng chiều đưa tay bẹo má cô. Dù có ra sao thì Lạc Y luôn là đứa con duy nhất và chiếm trọn yêu thương của bà.
- Lão phu nhân, bác sĩ đã đến, mời bà lên phòng sơ khám.- Lâm quản gia phía sau cúi thấp đầu.
Niên Thụy gật đầu rồi bước đi. Lạc Y thấy vậy cũng theo sau bà.
- Con muốn đi với mẹ.
- Bác sĩ Thi rất khó, thiếu phu nhân cứ ở đây. Khi nào xong thì hẳn lên.
Lâm quản gia vội can ngăn. Ngày trước Phục Ân đã cố thuyết phục ông ấy từ bên nước ngoài về chỉ để điều trị cho Niên Thụy. Mỗi ngày số tiền ông ấy nhận được hơn cả tháng lương của Lạc Y ngày trước dù có khám hay không. Khi làm việc ông ấy rất khó nên không thể làm phiền.
- Bác vào trong đi!
Phục Ân có vẻ trầm lặng. Đi đến gần Lạc Y, hiện tại anh rất muốn ôm lấy cô ấy mà vỗ về.
- Vâng!
Sau khi Lâm quản gia rời đi thì không gian xung quanh chỉ còn hai người ở lại. Lạc Y thất thần đứng im một chỗ, đôi mắt nhìn vô định đi đâu đó. Tại sao ông Trời lại trớ trêu thế này? Tình yêu cho cô gặp sóng gió. Còn gia đình thì li biệt. Cuối cùng thì kiếp trước cô đã gây nên tội lỗi gì?
Phục Ân ôm lấy Lạc Y. Cô cứ buồn bã thế này thì đứa nhỏ cũng không tốt. Mọi chuyện rắc rối dồn lại, một thai phụ yếu ớt thế này sao có thể chịu nổi. Vừa cảm nhận được hơi ấm, Lạc Y liền vươn tay ôm chặt lấy nam nhân bên cạnh vùi đầu vào vòm ngực của anh, cô vỡ òa như đứa trẻ.
- Không sao, không sao nữa. Em bình tĩnh đi mà.
- Em là đứa con bị vứt đi đúng không? Gia đình không cần em, anh cũng tìm người khác và chán ghét em.
- Không có, anh không hề. Ra sao cũng được, anh sẽ mãi ở bên em.
Một tay ôm lấy cô, một tay lau hai hàng nước mắt đang tung hoành trên gương mặt kiều diễm. Giọng nói trầm ấm của anh chất chứa biết bao nhiêu nuông chiều.
"Nếu hỏi anh tại sao nhất định phải là em thì đó là vì có em đồng nghĩa với có cả thế giới.
Nếu tình yêu là do ý trời thì em hãy ở đây, anh sẽ cho em một đời ấm áp."