Thanh Nhược nhìn đối phương, qua nửa ngày cũng không nói gì.
Từ lần đầu tiên cô vào công ty thì Bella đã có thành kiến đối với cô. Cả công ty ai mà không biết chuyện này, nhưng nói tới lý do thì không ai có thể nói ra được. Up load dembuon chấm vn
Dạng người đáng ghét nhất chính là vô duyên vô cớ ghét người ta như thế mà không hề có lý do.
"Chuyện này trước hết cứ bỏ qua một bên, tôi chỉ hỏi cô, vì sao lại thành kiến với tôi thôi?"
Đôi mắt đen của Thanh Nhược ánh lên, có chút thâm sâu. "Từ ngay lần đầu khi tôi vào công ty, cô liền bất mãn với tôi. Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân là gì?"
"Cô vào được công ty như thế nào, chẳng lẽ cô không biết sao?" Bella thở hổn hển, đầy hung dữ nhìn cô. "Cô đúng là đồ ngốc! Cái gì cũng không biết hết, dựa vào đâu được mẹ tôi tiến cử cô vào? Mỗi người trong công ty đều phải thông qua đánh giá khảo sát, phỏng vấn mới được vào. Còn cô dựa vào cái gì có thể tùy ý vào thì vào hả?"
"Là bởi vì tôi không biết gì, vì tôi không có thực lực sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Tôi chính là ghét cô!"
"Những người khác trong công ty đều biết chuyện này nhưng không ai vì lý do đó mà chán ghét tôi cả." Thanh Nhược đi một bước về phía trước, hạ giọng xuống: "Tổng giám đốc Adela cũng không vì thế mà xua đuổi tôi."
"Á, cô im đi!" Bella che lại lỗ tai của mình, giống như người điên vậy. "Cô khốn nạn! Cô mới là được Adela đưa vào, cô..."
"Hóa ra là do chuyện này, là bởi vì tổng giám đốc Adela!" Cô dường như phát hiện ra điều gì đó, từng bước ép sát tới. "Bởi vì Adela đưa tôi vào, bởi vì chị ấy cầm tay dạy cho tôi, bởi vì chị ấy đối với tôi không giống với người khác!"
"Aaa!" Người phụ nữ không chịu nổi nữa hét lên, cả người mất hết sức lực ngã ngồi lên trên mặt đất.
Phía sau cô ta là một cái bình sứ đã bị vỡ. Thanh Nhược thấy vậy liền nắm lấy cô ta kéo cô ta qua ngồi xuống ghế dựa.
"Tôi tham gia cuộc thi là bằng thực lực của mình, tôi không có dựa vào mẹ..." Đôi mắt của cô ta thẫn thờ, tự nói lẩm bẩm.
Bella là một người rất kiêu ngạo, đồng thời cũng có chút không coi ai ra gì, nên ngày thường sẽ có người nói xấu cô ta. Dù là giáp mặt hay là nói phía sau lưng thì cô ta cũng không hề quan tâm.
Lần này, bởi vì có người nói cô ta được thế này là hoàn toàn dựa vào mẹ của mình, làm cho cô ta không cách nào tiếp nhận được. Hơn nữa trong cơn giận dữ còn muốn ngất đi.
"Không công bằng, tôi mới là con gái của bà..."
Một câu thôi đã phơi bày hết toàn bộ tâm tư trong lòng của cô ta.
Cuối cùng Thanh Nhược cũng thông suốt, mím môi nhìn cô ta: "Bởi vì Adela đối xử đặc biệt với tôi nên cô ghen ghét, nên mới chán ghét tôi?"
"Đúng!" Bella đã khàn cả giọng, nước mắt lưng tròng. "Công việc của bà ấy luôn bận rộn như thế, từ trước tới nay không có để ý tới tôi. Chỉ vì muốn bà ấy liếc nhìn tôi một cái tôi đã nỗ lực không ngừng, đã được vinh quang và ngợi khen từ người khác. Nhưng chỉ riêng bà là cứ phớt lờ tôi! Còn cô, cô dựa vào cái gì? Cô không là gì cả! Cô là đồ ngu ngốc, đồ khốn nạn!"
Một người không biết gì hết thì dựa vào đâu được mẹ mình chú ý tới hả? Thậm chí còn cầm tay chỉ dạy và đánh giá.
Còn với đứa con gái của mình thì bà luôn vĩnh viễn tỏ ra máu lạnh, ngay cả một lời khen ngợi nhỏ nhoi cũng không dành cho con gái của mình được!
Trong đôi mắt của cô ta tràn ngập cảm xúc hận thù và đau khổ, phức tạp, lẫn lộn vào nhau.
Thanh Nhược nặng nề thở ra một hơi, nắm chặt hai tay thành quyền. "Cô có phải là bị ngốc không, cô nhìn xem bản thân mình được thừa hưởng tính cách lạnh lùng, không biết bày tỏ tình cảm từ Adela đấy! Thế mà không hiểu bản thân mình là dạng người gì à? Còn muốn Adela biểu đạt ra cái gì chứ? Bắt chị ấy biểu đạt sự xấu hổ chăng?"
"Tôi thừa nhận trước đó tôi đối với phương diện thiết kế trang phục còn thiếu hiểu biết, gà mờ. Nhưng Adela đúng là nhìn thấy thiên phú ở tôi mới đồng ý dạy cho tôi!"
"Có một lần, tôi hỏi chị ấy, tại sao chị ấy luôn bình tĩnh trước cuộc thi của cô, mà một chút cũng không có lo lắng. Rồi chị ấy nói với tôi, bởi vì ở trong lòng của chị ấy biết rằng cô sẽ giành được vị trí thứ nhất."
"Cô không biết gì cả, cô không biết được ở trong lòng chị ấy có biết bao nhiêu tự hào về cô đâu."
Thanh Nhược mạnh mẽ lau sạch những giọt nước mắt vô tình đọng trong mắt mình. Cô của lúc ấy có thể cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng của Adela, một người mẹ không giỏi bộc lộ ra tình thương của bản thân.
Lúc ấy cô đang bị mất trí nhớ, trong đầu trống rỗng, lại đột nhiên nghĩ tới ba mẹ mình, nghĩ tới có phải bọn họ cũng đang rất lo lắng cho mình hay không? Họ đang ở nơi nào trên thế giới này?
Buổi tối hôm đó, cô trốn ở trong tấm chăn bông khóc thút thít cả một đêm. Nhưng vào sáng mai, cô vẫn phải dùng gương mặt tươi cười để đối diện với mọi người.
_____
Editor: Alissa
Beta: Smiler
Cập nhật .. tại dembuon