Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

chương 6: 6: hồi ức tuổi thơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiếc xe phóng nhanh đi trước mắt cô, bỏ lại một mình Tô Anh Thư ở bên đường.

Cô cười nhạt, hôn nhân quả nhiên chính là nấm mồ chôn hạnh phúc mà.

Nhưng nghĩ tới dáng vẻ nổi điên khi nãy của anh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hả dạ.

Chu Hứa Văn, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay!

Tuy nhiên, ngay sau đó Tô Anh Thư đã hối hận vì hành động dại dột của mình.

Cô vậy mà không cầm theo túi xách xuống?

Khu biệt thự của Chu gia nằm ở ngoại thành, nơi đây được xem là khu nhà ở của những gia đình giàu có bậc nhất thành phố Z, người ra người vào đều có xe riêng đưa đón.

Thế nên tỷ lệ cô có thể bắt được taxi mà không cần dùng tới điện thoại là con số không.

Tô Anh Thư rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, trở về biệt thự của nhà họ Chu thì không được, mà tự mình ra khỏi đây cũng chẳng xong.

Cuối cùng, cô quyết định dựa vào vận may, cứ đi bộ một đoạn thử xem có gặp được người nào để nhờ giúp đỡ hay không.

Thời tiết vào mùa này rất kì lạ, buổi sáng thì nóng bức, oi ả nhưng tối đến lại đột nhiên trở lạnh khiến người ta trở tay không kịp.

Trên người của Tô Anh Thư lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nên rất nhanh đã bị mấy cơn gió lùa qua làm cho toàn thân rét run, cả người vừa lạnh lại vừa bực bội lẩm bẩm chửi thầm đại ma đầu kia:

- Chu Hứa Văn, anh không phải con người, mẹ nó Chu Hứa Văn, con mẹ nhà anh,...

Sự thật chứng minh, càng tích nghiệp nhiều ông trời càng hành hạ cô hơn, trời khi nãy còn đẹp đột nhiên đổ cơn mưa khiến cả người Tô Anh Thư ướt sũng.

Chuyện còn chưa dừng lại ở đó, cô đang cố chạy trong cơn mưa để tìm chỗ trú thì bị trượt chân, Tô Anh Thư kêu lên một tiếng "Au!", cả người ngã xuống đường.

Cơn đau truyền tới, cô không biết là do mình khóc hay do bị nước mưa dính vào mà hai hốc mắt lại cay đến vậy.

- Tên khốn Chu Hứa Văn, anh vậy mà bỏ tôi lại đây thật.

Quả nhiên là khẩu nghiệp nhiều cũng không tốt, một cơn gió bất ngờ lùa qua sau gáy cô khiến cô run rẩy, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.

Không phải Hạ Tố Ninh tới tìm báo thù cô đấy chứ?

Thế nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị cô đá bay, cô cũng chẳng phải là người hại chết cô ấy, kết hôn với Chu Hứa Văn cũng vì bất đắc dĩ.

Nếu không, cuộc đời cô cũng chẳng thảm hại tới mức này.

Không chỉ bị chồng đá xuống xe mà còn dính ngay cơn mưa lớn, ngay cả đôi giày cao gót cô yêu thích nhất cũng gãy mất.

Ngồi dưới trời mưa, Tô Anh Thư tháo đôi giày cao gót màu be bị hỏng ra, mắt cá chân của cô lúc này đã sưng to, trông vô cùng đáng sợ.

Không biết hôm nay cô đã tạo nghiệp gì nữa.

Cái tên khốn Chu Hứa Văn kia cũng thế, bị người ta nói trúng tim đen có mấy câu đã đùng đùng bỏ chạy, thấy trời mưa to cũng không biết đường quay lại đón cô.

Đúng là đồ không có tình người!

Sự phẫn nộ trong lòng Tô Anh Thư chưa bao giờ dâng trào tới vậy, cô cảm thấy dường như ngay cả ông trời cũng chán ghét mình.

Toàn thân nhau nhức, cô mơ hồ nhớ lại ngày xưa bản thân cũng đã rất nhiều lần bị người đàn bà độc ác Đỗ Mỹ Kiều phạt quỳ dưới mưa.

Nhưng cái lần vào năm 16 tuổi ấy, là lần mà cô nhớ nhất.

Hình ảnh cô nhếch nhác như một chú cún bị bỏ rơi quỳ ngoài cửa, còn hai mẹ con bà ta thì vui vẻ đứng ở bên trong hiên nhà nhìn ra, hiện lên vô cùng rõ nét trong tâm trí cô.

Không biết đã quỳ bao lâu, Tô Anh Thư năm 16 tuổi hình như đang rất sợ hãi, cả người cô run rẩy dưới cơn mưa, cố gắng tìm kiếm tình thương từ chỗ của Đỗ Mỹ Kiều:

- Mẹ ơi, con xin mẹ để con vào nhà đi mà, mẹ, mẹ,...!Con biết sai rồi, con lạnh lắm mẹ,...!

Trái ngược với sự thảm hại của cô, Tô Minh Phương như một nàng công chúa dựa vào lòng mẹ cô ta, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập sự chán ghét:

- Tô Anh Thư, mẹ mày chết từ lâu rồi, đây là mẹ của tao.

Mày là cái đồ con hoang, chính mày đã hại chết mẹ ruột mày.

Đỗ Mỹ Kiều đứng bên cạnh không những không ngăn cản con gái bà ta nói ra những lời kinh tởm ấy mà còn dửng dưng nhìn cô, ngữ điệu bình thản như không:

- Đừng gọi linh tinh, tao vốn không phải mẹ của mày.

Nếu không phải vì lão già kia thì tao sớm đã đuổi mày ra đường, đâu cần diễn kịch với mày.

Tô Anh Thư sững người, cô không dám tin vào những gì mà hai mẹ con bà ta vừa nói.

- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con là con của mẹ cơ mà.

Dáng vẻ van xin của cô khiến hai mẹ con bà ta cảm thấy thỏa mãn, Tô Minh Phương cười khẩy một tiếng.

- Đúng là con ngốc, tới bây giờ cũng không biết mẹ ruột mình là ai.

- Được rồi, mặc kệ nó đi con gái.

Cứ để nó quỳ ở đấy, sớm ngày đi theo ông già kia cũng tốt.

Đỗ Mỹ Kiều chẳng buồn nhìn cô thêm một cái, dắt tay con gái bà ta đi vào bên trong nhà.

Trong ánh mắt bàng hoàng của cô, người làm lạnh lùng đóng cửa lại, tuy bọn họ đối với cô chủ nhỏ có chút thương xót cũng chẳng dám đắc tội bà chủ.

Cánh cửa đóng lại, trái tim của Tô Anh Thư cũng nguội lạnh theo.

Đằng sau cánh cửa kia là một gia đình hạnh phúc còn cô là một thứ rác rưởi bị vứt đi.

Đây cũng chính là bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời cô, từ một cô bé ngây thơ, hồn nhiên trở thành một con người mưu mô, thủ đoạn.

Cuối cùng, Tô Anh Thư cũng phát hiện ra sự thật rằng người mà mình vẫn luôn gọi là mẹ trong suốt 16 năm qua lại là tình nhân của cha cô.

Mẹ cô đã mất ngay khi mới sinh cô ra đời, đó cũng là lý do tại sao Tô Tri Huân có thể ngang nhiên dẫn một người phụ nữ khác về thay thế vị trí của bà.

Trước đó, cô vẫn luôn không hiểu tại sao người mà mình gọi là mẹ lại không yêu thương mình, tại sao người mẹ ấy lại chỉ thương yêu chị gái.

Hóa ra, không phải mẹ cô không thương cô mà là bà ấy đã mất từ rất lâu rồi, còn người đang ngồi vào vị trí của bà ấy là một người phụ nữ độc ác.

Đây là lần đầu tiên Tô Anh Thư nhút nhát có suy nghĩ báo thù, Đỗ Mỹ Kiều cùng Tô Minh Phương chờ đợi suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng đợi được ngày ông nội mất để quang minh chính đại đuổi cô ra khỏi nhà.

Bọn họ càng muốn như vậy, cô càng không để bọn họ đạt được mục đích.

Tô Anh Thư đang miên man trong những dòng kí ức của mình, bỗng cô cảm nhận được hơi ấm của ai đó, một cánh tay săn chắc bế cô lên, cô mơ mơ màng màng muốn nhìn rõ đó là ai thì hình ảnh trước mắt lại vô cùng mơ ảo.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo vest màu đen, dáng vóc cùng cách ăn mặc này hình như có chút giống Chu Hứa Văn nhưng cũng không giống anh cho lắm.

Liệu Chu Hứa Văn có quay lại đón cô?

Suy nghĩ này rất nhanh bị Tô Anh Thư gạt qua một bên, giờ phút này cô chẳng còn muốn suy đoán nữa, cô quá mệt rồi, dầm mưa quá lâu khiến cơ thể cô suy nhược, hiện tại cô chỉ muốn chợp mắt một lát.

Dù người đang bế cô có là ai đi chăng nữa thì cũng đã cứu cô một mạng, điều đó chẳng phải quan trọng hơn sao.

Người đàn ông có hơi hoang mang nhìn Tô Anh Thư nhưng rất nhanh đã ôm cô đặt vào bên trong xe, dưới cơn mưa lớn, chiếc xe phóng đi như bay để lại một đôi giày cao gót màu be bị hỏng ở bên vệ đường..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio