Đến lúc ta tầm, Đường Vận trở về nhà chuẩn bị tìm mặc một chiếc váy ưng ý mới nhắn tin cho Eva Min.
Eva Min cho xe đến đầu hẻm đón cô, lúc gặp nhau cả hai cứ trò chuyện rôm rả.
Hoàn toàn như đôi bạn thân thiết đã lâu không gặp.
Ấn tượng trước đó của Eva Min làm Đường Vận phải e dè, ngờ đâu tiếp xúc đôi bên cũng dễ nói chuyện cùng nhau, nhất là không ai có chủ ý bàn sang đề tài công việc cả.
Eva Min đặt một phòng VIP ở Hải Thượng Thịnh Thế, lúc đến thì bên trong đã có hai người đàn ông ngồi chờ và khui sẳn một chai rượu chát.
Nhìn thấy hai người đẹp đến liền lịch sự đứng lên bắt tay.
Ngồi chưa lâu thì bên ngoài lại có thêm một cặp trai gái trẻ nữa cùng đến, Eva Min giới thiệu họ là bạn thời đại học của cô.
Không khí bữa tối khá nhẹ nhàng và thoải mái, mọi người giao tiếp với nhau như những cô cậu sinh viên lâu ngày họp lớp.
Đường Vận trong lòng cũng rất vui vẻ.
Một người họ Khang làm trong ngành địa ốc tỏ ra rất thân thiết bắt chuyện với Đường Vận, đoán chừng là người Eva Min có lòng gán ghép cho cô.
Anh ta đồng thời cũng là chuyên gia cố vấn đầu tư chứng khoán của Ngân hàng quốc tế KJ được Amanda rất quý trọng.
Từ miệng anh ta Đường Vận thu thập rất nhiều kiến thức trong việc chơi cổ phiếu, nói chuyện cùng nhau vô cùng thích thú.
Đường Vận sau đó nhận được cuộc gọi đến của Cận Úy Thành liền xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại:
“Em đặt vé máy bay chưa, chẳng hiểu sao trong lòng anh cứ có dự cảm chẳng lành thế này.
Đường Vận! Em lén lút sau lưng anh làm chuyện xấu sao?”
Đường Vận bật cười giòn giả: “Em sẽ đi chuyến bay lúc khuya, sang đến Đài Loan chắc cũng sáng sớm...!Cận tổng! Anh cũng khéo đánh hơi, em thật sự đang ra ngoài tụ tập, làm quen thêm bạn mới.”
“Đường Vận! Thật vô tâm.”
Nói như vậy Cận Úy Thành lại tắt máy.
Tính khí này thật giống trẻ con.
Đường Vận đi vào trong nhà vệ sinh rửa tay và thoa lại ít son dưỡng môi, vì thời tiết lạnh môi cô cứ hay bị khô và bong tróc, lúc ăn uống có hơi đau rát.
Nghĩ đến phải quay trở vô trong tiếp tục bữa tối, Đường Vận có hơi lười.
Lần này cuộc hẹn đến khá bất ngờ làm trong lòng cô cũng không khỏi nghĩ ngợi phân tích.
Mặc kệ hôm nay Eva Min có dụng ý gì, sau lần này cô cũng cân nhắc không hẹn riêng với họ nữa, tránh phiền toái không đáng có phát sinh.
Lúc vừa ra đến hành lang lại nghe thấy tiếng động, ở một gian phòng, tiếng giày cao gót cọ sát rất khó chịu.
Đường Vận tò mò ghé mắt nhìn sang lại ngỡ ngàng trông thấy cô gái đi cùng Lưu Ân lần trước...
Cô ta lúc này cũng trông thấy Đường Vận liền trợn tròn mắt đưa tay vớ trước mặt: “Gọi người giúp tôi với!”
Rất rõ ràng hai gã đàn ông kia đang có ý xấu với cô ấy.
Nhớ đến Lưu Ân nói qua cô đang mang thai, trong lòng Đường Vận thấy không nỡ, nhanh như chớp đã lao vào hạ gục kéo hai tên kia ra.
Bọn họ bị một cô gái nhỏ đánh đương nhiên không cam lòng, nghĩ cô sức con gái yếu ớt liền chẳng muốn cứ vậy bỏ qua, hai người lao tới thu phục Đường Vận.
Tuy nhiên hai gã như chọc vào gan hùm, không biết lựa người ức hiếp, bằng vào mấy đường Đường Vận đã đánh úp bọn chúng.
Cô kéo cánh tay đỡ cô gái kia chạy một đoạn, đến chỗ đông người thì dừng lại:
“Cô có sao không?”
“Tôi cảm giác bụng dưới hơi quặn đau.”
“Cô tên gì? Tôi gọi Lưu Ân đến đón cô đi bệnh viện kiểm tra nhé.
Có đứa bé trong bụng phải kiểm tra kĩ mới được.”
“Tôi tên Lãnh Tư Kỳ.
Tôi tự liên lạc với anh ấy.
Cảm ơn cô.”
Lãnh Tư Kỳ khá lạnh nhạt, muốn xoay lưng bỏ đi nhưng đúng lúc cơn đau quặn thắt, hai chân cũng tê buốt.
Đường Vận thấy vậy liền dìu cô đi đến chỗ hàng ghế gỗ trang trí ngồi xuống.
Tay ấn phím tìm số điện thoại và gọi cho Lưu Ân.
Cô lại nhìn Lãnh Tư Kỳ sắc mặt hơi tệ trong lòng càng hồi hộp: “Khoảng chừng phút không thấy Lưu Ân đến tôi gọi taxi cho cô nhé! Cô chịu đựng nổi không?”
“Tôi chịu được.
Do cả ngày tôi chưa ăn gì, hơi mệt thôi.”
“Tôi ngồi đây đợi cùng cô.
Cô như vậy tôi không dám bỏ đi.”
“Thật có lòng.” Lãnh Tư Kỳ vẫn rất lạnh nhạt.
Tuy nhiên Đường Vận hoàn toàn không có bận tâm, mối quan hệ của họ như vậy, muốn Lãnh Tư Kỳ thân thiện với cô cũng khó.
Đường Vận gọi báo cho Eva Min là tình cờ gặp bạn, còn nói sẽ tự mình về sớm.
Lúc này ở trước mặt lại thấy chị em nhà họ Mẫn đi cùng đám người ngang qua, bọn họ nhìn lướt sang chỗ này, hoàn toàn không có ý chào hỏi đến nhau.
Xem như lần trước cô vì chị em họ mà đánh nhau một trận với Doãn Cách Nhi, xương cốt vẫn còn đau nhứt, cộng thêm trời lạnh cơn đau cứ dai dẳng.
Bọn họ cư nhiên lại quá vô tâm, nghĩ đến thật đáng ghét.
Đường Vận nghĩ ngợi mông lung bên tai lại nghe tiếng của Lãnh Tư Kỳ trầm trầm vang lên:
“Mẫn Huyền trốn đến Vân Nam tìm gặp Cận Úy Thành chứ nhỉ?”
“Hửm? Cô muốn nói gì? Sao chuyện này cô có thể biết.”
“Cha tôi là ai chứ? Thích nhất là cho người đi điều tra Cận Úy Thành.”
Đường Vận không ngờ rằng nghe được Lãnh Tư Kỳ nói ra những lời như thế.
Nhớ đến chuyện Cận Úy Thành kể lần trước, ông Lãnh đã ám hại chính con gái của mình...
Lãnh Tư Kỳ cũng thật đáng thương.
“Cô nên đề phòng người phụ nữ như là Mẫn Huyền.
Tôi thấy cô ta làm gì cũng mập mờ...!Loại người không dám khẳng khái hành sự luôn là kiểu không đáng tin nhất và nguy hiểm nhất.”
Đường Vận ngỡ ngàng nhìn Lãnh Tư Kỳ, trong đầu trăm ngàn mối suy nghĩ vẩn vơ.
Bấy giờ xa xa đã trông thấy Lưu Ân chạy đến.
Đường Vận vì mối quan hệ khó chịu với hai người này nên đã chọn lánh mặt nhau.
Cô đi vòng sang hướng khác rời khỏi đây rồi tự bắt xe ra về.
Bên ngoài lại có tuyết rơi, cảnh tượng thật là đẹp, những lúc như thế này sao cô không được cùng Cận Úy Thành ngắm cùng nhau vậy nhỉ? Đường Vận không bắt taxi mà chọn đi xe buýt.
Lúc này nhớ đến dáng vẻ của Trang Dật Thăng ngày đó, không nhịn được đã mở điện thoại nhắn tin cho anh ta, muốn biết công cuộc cưa đổ madam đến giai đoạn nào.
Tiếng hồi âm tin nhắn kêu lên bíp bíp.
Đường Vận nhìn xem thì chợt nhoẻn nở nụ cười..