CHƯƠNG
“Vì vậy bà chấp nhận Sở Mộng Khê, chẳng qua là vì cô ta sinh con cho nhà họ Diệp, mà mợ chủ trước của bà không thể sinh con sao? Nhưng bà có bao giờ nghĩ đến, nếu không có sự xuất hiện của Sở Mộng Khê, thì mợ chủ các người sẽ gặp tai nạn sao? Liệu cô ấy có bị Diệp Nam Huyền đưa ra nước ngoài và bị hỏa hoạn mà chết không?”
Trầm Mặc Ca có chút kích động.
Cô không ngừng nói với mình, những chuyện này một mình mình chịu đựng là được rồi, thậm chí ngày hôm qua cô còn cảm động vì má Trương bảo vệ mình, nhưng hôm nay cô lại có chút đau lòng.
Năm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, chung quy là do cô không thể sinh cho nhà họ Diệp một đứa con cho nên sau khi chết cũng không thể khiến người khác nhớ tới có đúng không?
Một kẻ thứ ba hoàng tráng bước vào nhà của cô, ngay cả má Trương đã từng rất tốt với cô cũng vì đứa bé mà chấp nhận Sở Mộng Khê, thậm chí bây giờ cô cảm thấy Sở Mộng Khê còn thích hợp làm mợ chủ nhà họ Diệp hơn cô.
Loại cảm giác này thật sự rất chua sót.
Trầm Mặc Ca đột nhiên cảm thấy đồ ăn trên bàn thật nhạt nhẽo vô vị.
Cô cũng không định làm mình khổ nữa, cô trực tiếp đặt đũa xuống, nói nhỏ: “Má Trương, bà muốn làm cái gì là lựa chọn của bà, nhưng bà không có quyền can thiệp vào cuộc sống và sự lựa chọn của người khác. Bà cũng xem xem cậu chủ của bà có xứng đáng để bà bảo vệ hay không. Bà luôn miệng nói mợ chủ trước của bà tốt như thế nào, nhưng bà tự hỏi bản thân đi, khi mợ chủ trước của bà và Diệp Nam Huyền ở bên nhau, chẳng lẽ không đau lòng sao? Vì một người đàn ông mà chịu ủy khuất như vậy, cuối cùng kết cục thế nào? Tôi không yêu cầu Diệp Nam Huyền đối xử tốt với tôi, tôi không ngại nói rõ với bà rằng, tôi không thích Diệp Nam Huyền, tôi thậm chí không thích bước chân vào cái nhà mà bà gọi là nhà họ Diệp cao quý đó. Nếu bà có thể khiến Diệp Nam Huyền thả tôi đi, tôi sẽ rất cảm kích bà!”
Nói xong, cô không quan tâm vẻ mặt của má Trương như thế nào, cô đẩy xe lăn trở về phòng.
Vốn dĩ cảm thấy tâm trạng sáng nay không tệ lắm, bây giờ bỗng thấy hụt hẫng, khó chịu.
Cô không trách sự lựa chọn và bài xích của má Trương, dù sao thì khuôn mặt bây giờ của cô đã khác trước rất nhiều, cô chỉ hận Diệp Nam Huyền!
Nếu đã không yêu cô, hà cớ gì phải thể hiện tình cảm với cô ở trước mặt má Trương?
Thật là dối trá đáng sợ!
Trầm Mặc Ca cảm thấy ở trong phòng có chút phiền muộn, ngay lúc cô không biết mình sẽ đi đâu, điện thoại di động vang lên, lúc này cô mới phát hiện ra không biết điện thoại di động của mình đã ở trên tủ đầu giường từ lúc nào.
Cô không buồn nghĩ xem đó có phải là do Diệp Nam Huyền để ở đó hay không, cô nhìn vào màn hình điện thọai, là Tống Dật Hiên.
Trầm Mặc Ca nhấn nút trả lời.
“Tổng giám đốc Tống, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì vậy? Muốn mời tôi ăn sáng sao?”
“Cô còn chưa ăn sáng? Vậy thì tôi sẽ mời cô. Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đón cô.”
Tống Dật Hiên cũng không già mồm nữa, mở miệng nói.
Trầm Mặc Ca gửi định vị cho Tống Dật Hiên.
Qủa nhiên, Tống Dật Hiên lại gửi đến một icon ngạc nhiên.
“Cô sống ở nhà tổ nhà họ Diệp sao? Tại sao? Xem trọng Diệp Nam Huyền sao?”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi bị ép buộc! chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu được, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện đi.”
Sau khi Trầm Mặc Ca trả lời một câu, cô bắt đầu thay quần áo.
Đối với cô, đây từng là nơi cô đã từng cố gắng hết sức để gìn giữ nó, cũng là nơi cảng tránh gió của cô, là nhà của cô! Nhưng sau trận hỏa hoạn năm năm trước, mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, càng cảm thấy mình bị kiềm chế và không thoải mái khi sống ở đây.
Cô dường như có thể thời thời khắc khắc nhớ đến chuyện Trầm Mặc Ca đã từng vì tình yêu mà hèn mọn đến mức nào, nhưng cuối cùng lại có kết cục như vậy, thật đáng buồn, thật đáng tiếc!
Trầm Mặc Ca trang điểm nhẹ rồi thay một bộ đồ đẹp, sau đó đi xuống lầu.
Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, má Trương theo bản năng hỏi một câu.
“Cô muốn ra ngoài?”
“Diệp Nam Huyền đã nói không cho tôi ra ngoài sao? Hay đây là quy định má Trương đặt ra? Vậy khiến bà phải thất vọng rồi. Tôi là nhà thiết kế được Diệp Nam Huyền mời đến, không thể ở nhà cả ngày được, ngoài ra, như tôi đã nói, tôi không có hứng thú với Diệp Nam Huyền, bà không cần phải canh giữ tôi như tên trộm đâu.”
Trầm Mặc Ca nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe.
Má Trương khẽ nhíu mày, bà ấy quét mắt nhìn thì thấy một chiếc Ferrari màu đỏ rực ngạo nghễ dừng trước cửa nhà họ Diệp.
Tống Dật Hiên ăn mặc sặc sỡ, trong tay cầm một bó hoa hồng lớn, cười híp mắt tựa người vào cửa xe bấm còi. Nhìn thấy một màn khoa trương như vậy, Trầm Mặc Ca lắc đầu bật cười.