Tổng Tài Thực Đáng Sợ

chương 137: làm sao để trái tim ngăn được cơ thể này?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn mạnh mẽ đâm sâu vào trong cơ thể của nàng, trong nháy mắt, nàng “Ưm…” một tiếng nâng thắt lưng lên, cảm giác khí lực toàn thân đều bị lấy sạch đi. Những động tác này truyền đến tứ chi, hàng trăm cảm xúc tê dại đến trí mạng, ai dè hắn ở sau lưng chậm rãi chế trụ bờ vai nàng, không cho nàng lui ra phía sau, ở trên cánh môi của nàng liên tục hạ xuống những nụ hôn ẩm ướt, cánh tay thật dài vươn đến đầu giường tắt đèn đi.

Lập tức cả phòng một mảnh tối đen!

Chỉ còn lại ở cửa một ngọn đèn nhỏ, còn có một người đàn ông ở trên người nàng lên xuống thâm nhập vào….

“Ách!” Lâm Hi Hi nắm chặt bờ vai của hắn, khó nhịn mà rên lên, tay nhỏ bé không biết là khước từ hay ôm lấy, khẩn trương hô hấp. Nàng sợ âm thanh thế này, nhất là thân thể bị tiếp xúc thân mật, ngay cả hô hấp lúc này đều bị hắn hôn thật sâu. Nàng giống như trở lại cái đêm hai năm trước!

Người đàn ông kia, da thịt ẩm ướt mà giữ chặt, nàng giãy dụa vài cái thì sức lực yếu đi, tiếng nói trầm thấp ở bên tai nói gì đó, nàng không nghe được, chỉ có thể liều mạng lấy tay đẩy bàn tay to lớn đang bịt miệng nàng. Hắn không chút nhúc nhích, thật nhanh ngăn chặn hô hấp của nàng, tách hai chân nàng ra, hung hăng xé rách mở thân thể nàng ra, lạnh lùng chiếm lấy nàng….

“Không….Không được…” Cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng sau mỗi lần xâm nhập, nàng run rẩy bị hắn chiếm giữ, khoái cảm chồng chất như vậy, nàng thật sự chịu không nổi!

“Không được…Buông ra!” Một cỗ cảm giác nhục nhã mãnh liệt kéo tới, nàng như hét lên thành tiếng.

Bản thân dự đoán được nàng sẽ có phản ứng như vậy, Tần Dịch Dương đâm một cái thật sâu vào trong thân thể, đầu lưỡi buông tha phía trước ngực của nàng đang đỏ bừng lên vì những nụ hôn ẩm ướt, nâng đôi mắt thâm thúy lên, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên cạnh, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng không nói nên lời, chỉ biết vùng vẫy rơi lệ!

“Buông ra…Thả tôi ra! Tôi không biết anh! Không được đối với tôi như vậy, không được!” Ý thức trong cơn say hoan ái có chút mông lung, nàng thực sự đã không phân biệt rõ ràng lắm rốt cuộc là hai năm trước hay là thời điểm nào nữa! Khóc òa lên, giống như một đứa trẻ bị khi dễ, ở dưới thân hắn giãy dụa, dùng sức cắn xé, hoàn toàn mặc kệ có thể lung lay được hắn hay không.

Hai năm trước, nàng bị che miệng suýt không thở được, hoàn toàn không nói nên lời, hiện tại nàng cuối cùng có thể phát ra tiếng!

Trong bóng tối, có một loại thâm ý khó hiểu nổi lên trong đôi mắt hắn, nhìn nàng đang giãy dụa, cắn xé trong lồng ngực mình, hắn chậm rãi cúi người xuống, gần sát chóp mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng do nàng khóc.

“Ngoan, đừng nhúc nhích….” Hắn thản nhiên nói, chậm rãi đè nén thân thể của hắn đang ở nơi tư mật của nàng.

Hắn hôn lên tóc mai của nàng, thưởng thức những giọt nước mắt ẩm ướt. Nàng còn đang la hét, giãy dụa, quay đầu đi tránh hắn đụng vào. Hai chân trong lúc đó mềm yếu, vẫn là bị hắn chiếm giữ, xâm nhập, một chút đều không thay đổi được!

Cuối cùng có thể thông cảm được nỗi nhục nhã của nàng….thì ra là mạnh mẽ như vậy.

Ngày đó, sau khi chiếm lấy nàng trong khách sạn hắn lạnh lùng bỏ đi, thật không biết hai năm này, rốt cuộc làm sao nàng có thể vượt qua được.

“Đừng khóc…Hi Hi đừng khóc…” Hắn dỗ nàng, âm thanh khàn khàn mang theo hấp dẫn vô hạn, bàn tay ôn nhẹ vuốt ve tóc nàng, trấn an cảm xúc của nàng “Anh là Dịch Dương…Là anh muốn em…Ngoan một chút, đừng giãy dụa…”

Sau khi phản kháng kịch liệt thì phát sinh một cảm giác hư thoát.

Khắp người nàng mồ hôi đầm đìa, ở lần phản kháng sau cùng rốt cuộc dừng lại, kịch liệt thở hào hển, tùy ý để nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Nàng ngay từ đầu căn bản không nghe thấy hắn nói, hắn thì một lần lại một lần nói bên tai nàng, lại càng không quên giữ lấy thân thể nàng. Hắn biết giờ phút này nàng vô cùng yếu ớt, mê man nhất, hắn hôn lên môi nàng, dùng phương pháp ôn nhu nhất mà xoa dịu nàng.

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy chính mình bị vây quanh bởi nước mắt nóng bỏng, giãy dụa đến thế nào cũng bất động, nàng như không có sức lực, cả người hư nhuyễn, ngón tay đều không có khí lực. Trên người nàng lúc này là người đàn ông đang ôm lấy nàng, dùng phương thức bá đạo giữ lấy nàng, lại mềm giọng an ủi nàng. Nàng sau khi trút ra hết những cảm xúc kịch liệt rốt cuộc có thể nghe và hiểu lời hắn nói, hắn là Dịch Dương…Tần Dịch Dương…

Trong đêm tối, nàng cố gắng mở to mắt, mơ hồ có thể nhìn rõ hình dáng của hắn.

Nước mắt vẫn còn sót lại trong hốc mắt, bàn tay to của hắn khẽ chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lau qua khóe mắt của nàng, mang đi giọt nước mắt ướt sũng, hắn hôn nàng, mở ra ngậm lấy đầu lưỡi trong miệng nàng, giữ chặt thắt lưng nàng, chôn vào thật sâu.

“….” Lâm Hi Hi run lên, thân thể mềm mại co rút, nhanh chóng bị thức tỉnh.

“Đúng, chính là như vậy…” Hơi thở của hắn cũng bắt đầu trở nên nặng nề, dụ hoặc nàng từng chút một “Phối hợp với anh…”

Đối với loại hoan ái như vậy, nàng chẳng hề xa lạ, mà trên thực tế, trừ lần đầu tiên bị xé rách đến đau đớn, lần nào Tần Dịch Dương cũng có thể làm cho nàng chìm đắm trong vui sướng.

Người đàn ông trên người nàng, là chồng của của nàng, người đàn ông của nàng.

Khóe mắt càng thêm ươn ướt, tay Lâm Hi Hi bị hắn chế trụ, không cử động được, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn trả hắn, động tác nhẹ tựa như lông vũ hắn vẫn là cảm nhận được.

“Đau không?” Giọng nói của hắn nhàn nhạt, mang theo một chút khàn khàn, bao trùm phía trên nàng.

Lâm Hi Hi cúi đầu, nghẹn lời nói ra một câu: “Không đau…”

Trên thực tế, đó là một loại so với đau càng khó chịu hơn. Nàng cắn môi, mới có thể nén được tiếng than ngâm khó nhịn trong miệng! Tần Dịch Dương cúi người tràn đầy yêu thương hôn lên gương mặt của nàng, buông thả chính mình, ở trong cơ thể của nàng thật sâu, phóng thích mãnh liệt.

Đêm rất dài, một hồi cá nước thân mật hoàn toàn tự nhiên, hắn dường như là hóa thân của vũ trụ nắm trong tay vạn vật, khống chế từ thân thể cùng cảm xúc của nàng, buông thả mà đem nàng lên thiên đường hay xuống địa ngục, ở đỉnh điểm sung sướng phập phồng khiến kẻ khác điên cuồng không khống chế được, hắn bắt nàng ý thức được hắn tồn tại, mỗi một khắc, mỗi một giây, hắn đều tồn tại trong thân thể của nàng.

Hội đồng quản trị Nhạc thị triệu tập cuộc họp lúc h sáng.

Một chiếc xe thể thao màu trắng lướt thành đường vòng cung, vững vàng mà chạy, Nguyễn Húc từ trước mặt đưa tới một chiếc di động, mở miệng nói: “Đây là số dùng để gọi một lần, sau khi gọi xong số này sẽ bị hủy, cô gọi đi”.

Lâm Hi Hi do dự một chút, vẫn là nhận lấy.

Dãy số kia dừng lại ở mục thông tin, nàng nhẹ nhàng hít một hơi rồi gọi đến điện thoại của Nhạc Cảnh San.

“A lô! Chào bà”.

“Chung phu nhân, bà khỏe chứ? Là tôi, Lâm Hi Hi.”

Đầu dây bên kia, Nhạc Cảnh San dừng một chút, có một chút cảnh giác, nhưng vẫn lễ độ nói: “Cô còn có chuyện gì sao? Tôi đã nói chuyện với người của cô rồi, hợp đồng tôi cũng ký rồi, cô rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Chung phu nhân, xin lỗi, bà hiểu lầm rồi. Tôi hiện tại đang trên đường đến gặp hội đồng quản trị Nhạc thị, có một chút vấn đề muốn hỏi bà, sau này tôi sẽ không liên lạc với bà nữa, bà cũng không cần lo lắng lại bị quấy rầy”. Nàng nói thực thành khẩn.

Nhạc Cảnh San thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cô hỏi đi”.

Chỉ còn khoảng nửa giờ là đến giờ họp hội đồng quản trị, Lâm Hi Hi ở trên xe hỏi về tất cả các vấn đề liên quan, ngòi bút nhẹ nhàng rơi xuống, vẽ thành một dấu chấm tròn, trong lòng có chút không yên, cuối cùng còn có một điểm lo lắng.

“Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Đã hết rồi.” Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nói, “Chúc bà ở nước ngoài có cuộc sống vui vẻ, con bà nửa tháng sau sẽ gặp bà ở nhà mới, đến lúc đó hi vọng bà có thể báo tin bình an cho chúng tôi. Chung phu nhân, hi vọng bà tin tưởng, chúng tôi không có ác ý.”

Nhạc Cảnh San chần chừ một hồi, như đang nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.

“Tôi biết rồi…Cám ơn các vị đã có thể giúp cho cả nhà chúng tôi bình an, đoàn tụ. Tạm biệt.” Bà cuối cùng vẫn nói một câu cám ơn rồi mới cúp máy.

Điện thoại tắt.

Lâm Hi Hi cũng kết thúc cuộc trò chuyện, cầm bản ghi chép cuộc nói chuyện và những thông tin vừa mới lấy được, đưa cho Nguyễn Húc ở phía trước. Nguyễn Húc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn nàng, tiếp nhận tập sách, đánh tay lái một cái.

“Hi Hi, tôi cảm thấy…cô thay đổi rất nhiều.” Hắn chậm rãi nói.

Lâm Hi Hi ngẩn ra, có chút không biết ý tứ của hắn, trong xe chỉ có kính xe, nàng nhìn một cái, thấy một gương mặt xinh đẹp thanh thuần, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại nói vậy chứ?”

Nàng nhìn không ra có gì thay đổi, hình ảnh hôm nay chính là đồ trang sức trang nhã, bởi vì phải tham dự hội đồng quản trị nên nàng mặc trang phục công sở, áo sơ mi màu trắng ôm lấy dáng người xinh đẹp của nàng, sạch sẽ gọn gàng, có một loại cảm giác rung động lòng người.

Nguyễn Húc lắc đầu, nở nụ cười một cái, cô gái này, thật đúng là bên ngoài có thay đổi.

“Không có gì, cô đẹp ra thôi.” Hắn nghiêm túc nói.

Lâm Hi Hi lại ngẩn ra, không nghĩ tới trong thời điểm này chính Nguyễn Húc có nhận thức như thế, trong mắt tràn đầy ý trêu chọc hẳn hoi, như là trêu chọc một đứa nhỏ cùng lứa.

“Cám ơn, về sau sẽ càng ngày càng đẹp hơn.” Nàng cũng không chịu tỏ ra yếu kém, thanh thúy mà nói một tiếng.

Nguyễn Húc ha ha nở nụ cười, chậm rãi cho xe dừng ở cửa cao ốc Nhạc thị.

“Tôi một chút cũng không hoài nghi, cô về sau sẽ càng ngày càng xinh đẹp,” hắn cười mở cửa xe cho nàng, “Ý tôi muốn nói chính là cô cuối cùng cũng từ một cô gái nhỏ bé trưởng thành từng chút một biến thành “sói xám già”. Dù đối mặt với người nào đều có thể điềm tĩnh như thường, cần tôi cùng cô đi lên không? Lúc này đây không phải đối mặt với ai khác, mà chính là Nhạc Phong.”

“Tôi đúng là cần một trợ lý thật, có điều không phải là anh,” nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Chức vụ anh quá cao, giám đốc hành chính Bác Viễn, tôi chỉ cần một con tôm nhỏ là được rồi. Còn nữa…”

Nàng giảo hoạt mà liếc hắn một cái, phản kích lại câu nói trước của hắn: “Anh mới là “sói xám già”!”

Đóng cửa xe, dọc đường đều cười, đi thang máy lên. Nguyễn Húc ở bên cạnh cô gái nhỏ, biết nàng dùng tâm trạng thoải mái để che giấu sự hồi hộp, lòng bàn tay nàng vẫn liên tục nắm chặt, nếu không đoán sai trong lời nói, biện pháp đầu tiên chính là gọi đến dãy số của Tần Dịch Dương.

Mức độ tiến triển của bọn họ trong lúc đó e rằng đã vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

Kế hoạch thu mua Nhạc thị được thực hiện càng lúc càng nhanh, nàng bước đến bước này biết đâu có thể nghênh đón thành công lớn hơn nữa. Nguyễn Húc lẳng lặng nghĩ, nghiêng mặt nói với nàng: “Hi Hi, nếu như…”

Hắn vốn là muốn nói, nếu thỏa thuận giữa nàng cùng Dịch Dương chấm dứt, nàng sẽ làm sao, thế nhưng nói đến miệng lại nói không ra.

Lâm Hi Hi cũng quay đầu, đôi mắt trong suốt chớp chớp: “Chuyện gì?”

“Không có gì.” Nguyễn Húc quyết định thay đổi đề tài, “Nếu có việc gì, liên lạc với tôi hoặc là Tần Dịch Dương đều được, hẳn sẽ có biện pháp.”

Hiện tại xem ra nàng đang vô cùng hạnh phúc, nàng quá chú tâm dựa vào người đàng ông kia, hắn thế nào có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio