Thấy ấm áp trong ngực, nàng liều mạng phóng thích oán hận cùng bi phẫn của chính mình, cho đến khi nếm được mùi tanh của máu cũng không nhả ra!
Sắc mặt Tần Dịch Dương có chút tái nhợt nhưng tùy ý cho nàng cắn.
Đến tột cùng vậy chuyện này là thật sao?
Trên mặt tuấn lãng của hắn hiện một tia tái nhợt cùng với nụ cười, chính hắn cũng không rõ ràng, đến tột cùng người nào có quyết định đơn thuần mà không mang theo mục đích tính toán. Hắn đích thực là lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, đây là sự thật không thể chối bỏ.
Nàng hoàn toàn đã không còn khí lực, tay nhỏ bé gắt gao gỡ bỏ áo bên trong Âu phục, cởi ra thật nhanh, hô hấp chốc lát lại trở nên yếu ớt, trong lúc thống khổ nhất nàng buông cổ hắn ra, cả người gần như hư nhuyễn.
May là Tần Dịch Dương ôm lấy nàng, mới có thể để nàng không xụi lơ xuống nữa.
Nàng tái nhợt đến nỗi gần như trong suốt, môi anh đào vẫn còn lưu vết máu của hắn, tâm tình Tần Dịch Dương phức tạp, ngón trỏ vuốt ve cánh môi của nàng, lên tiếng trả lời: “Xin lỗi, rất nhiều chuyện không thể cho em biết...... Đừng khóc, anh đưa em trở về......”
Xa xa, người lái xe vô cùng lo lắng chờ đợi, mắt thấy thái độ Tần Dịch Dương từ xa ôm lấy nàng trong lòng ngực ngồi vào đằng sau xe, lúc này mới trấn định lại một ít không còn bối rối như vậy.
“Tiên sinh......”
“Đến chỗ trước lái xe đi!” Tần Dịch Dương chỉ ra mệnh lệnh nhưng ý tứ ẩn sâu trong đó có bao nhiêu phức tạp, đau đớn đọng lại trong lồng ngực, thanh âm lưu loát từ người nẳm trong lồng ngực vang lên, “Đưa chúng tôi trở về!”
Lái xe cũng bỏ lại chiếc xe màu trắng, ngồi vào trong chiếc Ferrari của Tần Dịch Dương, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn thấy hắn đem Lâm Hi Hi để vào xe, sau đó tao nhã cúi người tiến vào, toàn thân ôm lấy nàng.
Nhìn thấy càng thêm giật mình, chính là từng vết cắn, sấm huyết trên cổ tiên sinh lại khiến cho người ta sợ hãi, hắn thế nhưng cũng không rên một tiếng.
Rất nhanh đã tới Tần trạch
Dọc theo đường đi Lâm Hi Hi luôn có ý đồ giãy thoát ra khỏi lồng ngực hắn, trái tim đau đớn của nàng chậm rãi bình phục, cũng khôi phục lại một ít khí lực, nhưng căn bản không có cách nào chống lại cánh tay to lớn của hắn. Hễ nàng đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm trở về, một câu cũng không nói, nàng bực mình sinh khí, viền mắt đỏ tươi, thấy hắn càng thêm đau lòng, hắn lấy tay chạm vào mặt nàng, đột nhiên lại bị nàng né tránh, sự việc cho tới giờ phút này, đề phòng trong nàng đã lên đến rất sâu.
Đối với người đàn ông vô tình lãnh khốc này, nàng không nghĩ mình sẽ lại tin tưởng, lại càng không nghĩ muốn bị lừa lần nữa!
Xe chậm rãi dừng lại, sắc trời đã muốn bắt đầu tối, giày vò suốt một buổi chiều, trừ bỏ ly cà phê đen kia, nàng vẫn chưa hề có gì vào bụng, tâm tình thay đổi rất nhanh, cả người nàng hư nhuyễn như muốn chết.
“Đi làm ít đồ điểm tâm, đơn giản một chút không cần phức tạp, dọn dẹp phòng khách đi.” Tần Dịch Dương dặn người bên cạnh, mở cửa xe đem nàng ôm ra.
Lâm Hi Hi như cũ muốn giãy dụa, nàng thấy không rõ ràng lắm vì cái gì bản thân mình phải đi theo hắn trở về, hôn nhân của bọn họ vốn cũng chỉ là nàng nhất thời ngu xuẩn mà ký vào hiệp nghị, nàng vì cái gì phải làm thực?
“Không cần, không cần đi chuẩn bị.”, nàng dựa vào cửa xe, hốc mắt màu đỏ tươi, ánh mắt đạm mạc nhìn người hầu bên cạnh, “Tôi sẽ không ở lại, phiền đưa tôi trở về.”
Nhóm người hầu cả kinh! Ai cũng không nghĩ tới Lâm Hi Hi sẽ đột nhiên nói như vậy, bọn họ đều kinh ngạc nhìn Tần Dịch Dương.
Thân thể người đàn ông cao to mạnh mẽ vẫn còn hơi cúi xuống, ánh mắt thâm thúy tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, tao nhã mà thong thả đứng dậy, một tiếng “phanh” đem cửa xe đóng lại, hai tay chậm rãi vòng qua ôm lấy hai bên hông nàng.
“Không trở về nơi này, em có thể đi đâu? ” âm điệu hắn bình thản, rõ ràng là kiềm chế lửa giận vì nghĩ cũng không muốn nghĩ phát hỏa đối với nàng.
“Quay về căn hộ hoặc là phòng ở trước kia tôi cùng Viện Y thuê, sao cũng được! Tôi chỉ là không cần ở lại đây!” hết thảy nơi này đều cùng nàng không có quan hệ, nàng là điên rồi mới có thể cảm thấy được hắn để cho nàng lấy thân phận nữ chủ nhân ở nơi này là do yêu nàng, đau lòng cho nàng, nàng không bao giờ... nữa lại ngốc đến nỗi mang ơn người đàn ông này!
Lâm Hi Hi cao giọng, sau một hồi giằng co, lúc này mới nghĩ đến, thì ra căn hộ nàng ở là hắn xin từ tập đoàn Bác Viễn, mà nhà trọ trước nàng cùng Viện Y thuê sau khi Viện Y chết đi cũng đã sớm trả lại!
Nàng hiện tại không có chỗ để đi......
Chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt Lâm Hi Hi tràn đầy tái nhợt hư vô, nàng đẩy cánh tay Tần Dịch Dương ra, đi về phía trước: “Tùy tiện...... Không cần các người đưa, tôi tự mình đi.....”
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng lảo đảo từng bước, người xem cũng thấy đau lòng.
Tần Dịch Dương đứng thẳng, ánh mắt tăng thêm phần lãnh liệt, hắn vốn muốn đem nàng trở về cùng nàng bình tĩnh nói chuyện, không nghĩ đến nàng thế nhưng quật cường đến nước này.
Cả người toát ra hơi thở lạnh như băng, dáng vẻ rắn chắc, hắn vài bước đã đuổi kịp cô gái nhỏ không nghe lời này, một phen bắt lấy cánh tay của nàng, duỗi tay gắt gao ôm lấy hai bên nách nàng! Một cánh tay khác cũng giữ lấy đầu gối nàng, đem nàng bế lên!
“Ở địa bàn của tôi, em không được đi! ” tiếng nói của Tần Dịch Dương trầm thấp vang lên bên tai nàng, ánh mắt lãnh liệt liếc nhìn nàng một cái như báo săn mồi, sải bước hướng đi đến phòng khách.
“Không cần, tôi không cần! Tần Dịch Dương, anh buông ra!” Lâm Hi Hi giãy dụa, muốn từ trên người hắn xuống dưới.
Hắn quả nhiên thả nàng xuống, cái loại không trọng lượng đột nhiên này làm cho Lâm Hi Hi hét lên một tiếng, thân thủ bắt được quần áo của hắn, đặt lên cổ hắn. Ánh mắt Tần Dịch Dương rốt cục mềm mại đi một ít, thấp giọng một tiếng “Như vậy mới ngoan.” rồi nhấc chân bước vào phòng khách.
Cả phòng khách, người hầu lui tới bận rộn, thở mạnh cũng không dám thở ra ra.
Bị ném mạnh tới sofa, xương cốt cả người Lâm Hi Hi phát đau. Sofa màu trắng to như vậy, thân thể nàng nhỏ nhắn chỉ có thể chiếm một phần ba vị trí, gian nan đứng lên, mới phát hiện quần áo của mình kỳ thực không biết khi nào thì nát.
Phía sau lưng lộ ra, ngay cả cầu vai cũng phơi bày ở bên ngoài.
Luận khí lực nàng mà tranh chấp với hắn, biết không có cách nào thoát đi khỏi tòa nhà này, nàng chỉ có thể đưa tay kéo lại quần áo, nghĩ muốn đem váy dài buộc lại. Thế nhưng cánh tay cũng không đủ dài, nàng ở lưng thăm dò nửa ngày, ngón tay chính là chạm không tới được.
Nhất thời nóng vội, hốc mắt Lâm Hi Hi thế nhưng nóng lên như muốn khóc!
Tần Dịch Dương ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, kéo ra bàn tay nhỏ bé run nhè nhẹ của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng: “Tốt lắm...... Tí nữa lấy quần áo thay, không cần tự làm khổ mình”.
Bàn tay ấm áp đem tay nhỏ bé của nàng hoàn toàn bao bọc lấy.
Lâm Hi Hi cắn môi, tránh một chút, lại phát hiện giãy không ra. Nàng trừng mắt nhìn hắn, thề sống chết phải rút tay ra.
Sắc mặt Tần Dịch Dương thực trầm, lại tùy ý nàng hồ nháo, nếu không phải sợ tay nàng đau đã sớm dùng sức gạt bỏ khí lực của nàng, hiện tại chỉ có thể để mặc nàng làm càn, nhìn nàng bị hắn chạm vào nhưng một chút cũng không khuất phục, đau đớn cùng lửa giận trong lòng bắt đầu bộc phát!
“Đủ rồi.” Hắn lạnh giọng nhắc nhở.
Lâm Hi Hi cố ý không nghe lời hắn nói, nàng xác thực không muốn bị hắn chạm vào, một chút cũng không muốn!
“Tôi nói đủ rồi! ” Tần Dịch Dương gầm nhẹ một tiếng.
Lâm Hi Hi bị dọa, ngẩng lên lại liền nhìn thấy đáy mắt hắn ngùn ngụt lửa giận, không kiên nhẫn cùng lãnh khốc của hắn đã muốn biểu hiện đủ rõ ràng, như thể nếu nàng giãy dụa một chút sẽ bị hắn cuồng liệt áp phúc trụ thu thập cho thỏa cơn giận!
Nhưng mà sợi tóc hơi hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, cằm vẫn còn lộ nước mắt chưa khô của cô gái trên sofa. Sắc mặt lạnh băng của Tần Dịch Dương liền dịu lại, rốt cuộc không cách nào để tức giận nữa, quỳ một gối xuống ở sofa lấy tay vuốt ve tóc của nàng, nói giọng khàn khàn: “Hi Hi...... Hãy nghe anh nói......”
“Hai năm trước là ngoài ý muốn, đúng là sau một đêm trở về nước, tại phòng khách sạn kia, anh không có tâm tình xem xét rốt cục là làm cùng ai......” Cúi đầu, môi lạnh khẽ hôn lên môi nàng, hắn khàn khàn nói, “Thật xin lỗi.”
Lâm Hi Hi cảm giác được hắn đụng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn né sang, giống như đụng tới thân rắn lạnh lẽo.
“Vậy lúc sau thì sao? Anh đụng tới tôi là ngoài ý muốn, tôi trúng tuyển vào công ty của anh là ngoài ý muốn, buổi tối hôm đó cứu tôi cũng là ngoài ý muốn phải không? Có phải hẳn là tôi rất nên cảm kích anh? Không có anh, tôi tìm không thấy một công việc tốt, tôi có lẽ thật sự sẽ bị Nhạc Phong ném cho người đàn ông khác, tôi cũng sẽ yếu đuối đến nỗi bị bạn trai phản bội còn không hé răng, vậy hết thảy tôi đều nên cảm kích anh, có phải hay không?”
Nàng lẳng lặng nói xong, không có cảm xúc, chính là to tiếng tràn đầy địch ý.
Tần Dịch Dương nghênh đón ánh mắt của nàng, đôi môi mím chặt thành một đường. Hắn biết mọi chuyện đó không phải ngoài ý muốn, hắn cũng đã có lỗi với nàng, nàng là cô gái vô tội.
“Thật có lỗi,” hắn chỉ có thể lại nói như vậy, “Anh cũng không biết cuộc sống sau này của em là như thế nào, sự kiện kia đã phát sinh, anh không thể làm gì nữa.”
Lâm Hi Hi bình tĩnh nhìn hắn, lắc đầu.
“Anh không phải không thể làm, anh làm cái gì chính mình quên rồi sao?” những sự kiện trong quá khứ quay lại như một thước phim, thanh âm của Lâm Hi Hi run rẩy, nói từng chữ một, từng sự kiện làm cho hắn nhớ lại, “Anh chọn lựa phá quan hệ của tôi cùng Nhạc Phong, anh muốn thông qua tôi tìm ra sơ hở của Nhạc thị. Có một hôm ở nhà trọ, tôi gọi điện thoại cho anh xin giúp đỡ anh căn bản không để ý tới, anh thân mật cùng tôi như vậy cố ý cho Nhạc Phong nhìn thấy, nên vào một ngày mưa, hắn mới có thể đem tôi gọi đến vứt tại nhà xưởng, từng cái từng cái là anh đang chờ tôi thua kiện, ngay từ đầu anh đã tính toán không để cho tôi thắng, cho nên sau đó tôi mới chịu đáp ứng điều kiện của anh giúp anh thu mua Nhạc thị, tôi nói đúng không?”
Tất cả sự việc, tất cả mưu kế, mỗi một cái được hoàn thành xong là tiếp một cái khác, ngay lúc này biến thành một đạo gông xiềng, gắt gao chặn đường lui của nàng, làm cho nàng chỉ còn hai bàn tay trắng!
Từ đầu tới đuôi, hắn mỗi một lần lãnh liệt, mỗi một lần ôn nhu, đều như là một con mèo thông minh đang đùa giỡn. Mỗi một lần hoan ái kịch liệt, đều là hắn dùng mật ý hấp dẫn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện bị lừa, cam tâm tình nguyện ở cùng hắn!
Ngón tay nhỏ bé và yếu ớt nắm lấy sofa thật chặt, đầu ngón tay đâm vào da, mơ hồ run rẩy.
“Tần Dịch Dương, lòng dạ anh thật thâm sâu.” môi nàng run rẩy, theo dõi hắn nói.
Phòng khách im lặng, nhóm người hầu đem thức ăn vừa mới làm xong bưng đặt lên chiếc bàn dài thanh lịch, thật cẩn thận tiến tới nói: “Tiên sinh...... Cơm đã dọn xong rồi.”
Ai cũng có thể nhận thấy được không khí không thích hợp, không ai dám đi lên quấy rầy bọn họ.
Tần Dịch Dương mím môi, không thể phủ định mỗi một câu của nàng, chính là ánh mắt như vậy làm cho hắn đau lòng, trước kia khi nàng nhìn hắn, bộ dáng luôn mềm mại nhu thuận, cái loại tín nhiệm hoàn toàn này làm cho lòng hắn thật thỏa mãn, nàng sẽ nhẹ giọng kêu tên của hắn, mềm nhẹ cùng hắn nói chuyện, như một đóa bách hợp mĩ lệ ở trong lòng hắn, ngọt ngào trong ngực đột nhiên dâng lên. Mà hiện tại, ánh mắt của nàng như trước trong suốt, cũng đã không còn tín nhiệm, chỉ còn lại có oán hận cùng ủy khuất.
Là hắn lợi dụng nàng lâu lắm, cũng lừa gạt nàng nhiều lắm.
Cũng khó trách nàng lại hỏi, rốt cuộc sự kiện này là thật sao?
“Đói bụng không? ” ánh mắt hắn thâm thúy giống như tinh thần ảm đạm, nhìn thấy nàng đau đớn mà ôn nhu, tiếng nói nhỏ nhẹ, mềm nhẹ đem nàng từ sofa ôm lấy, “Trước tiên ăn một chút gì đi.”