Rất ít khi nhìn thấy hắn có dáng vẻ tỏa sáng hơn ngọc, ở dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn lãng càng hiện rõ. Vào lúc này ánh mắt chỉ dừng lại trên một mình nàng, trong lòng lại khơi dậy một cảm giác khác thường.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chợt lóe lên một tia sáng.
“Làm sao vậy?” giọng nói của Tần Dịch Dương rất rõ ràng, mang theo một mùi vị trầm thấp mà nàng nghe không rõ. Tao nhã đóng cánh cửa lại, hướng về phía nàng, đến gần cúi người ôm hai mạn sườn của nàng nhẹ giọng nói ” Không muốn ra ngoài à?”
Trong phòng hóa trang bị khóa, Lâm Hi Hi cảm giác thấy một chút lạnh lẽo.
Trước kia khi ở bên hắn vẫn luôn là cái cảm giác này. Hắn hoặc là không nói chuyện hoặc là chỉ nói một câu sẽ đem theo cái cảm giác bị áp bức, khiến người khác không đoán được hắn đang nghĩ cái gì, đang toan tính chuyện gì.
“Em không muốn một khi lộ tin tức đứa trẻ ra ngoài... sẽ không thể che giấu được...” Nàng nói thực lòng, tiếng nói lạnh lẽo như nước suối chảy róc rách.
Bộ lễ phục bó sát ở thắt lưng kia đầy tinh xảo tao nhã rất xứng với khí chất nhu hòa thuần mỹ của nàng.
Nhưng bụng của nàng vẫn hơi nhô ra. Hơn ba tháng đã có thể nhô ra khiến người ta tim đập nhanh.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Dịch Dương thoáng qua một tia lạ thường.
Không nhịn nổi mà cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng. Bàn tay ấm áp xoa xoa bụng nàng.
“Bây giờ có cảm giác chưa?” ý hắn hỏi đến cử động của thai nhi.
Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc. Đôi mắt trong veo có chút không thể tin nổi. Nàng nhè nhẹ lắc đầu, dừng lại nhìn hắn, động tác nhẹ nhàng “Bây giờ chưa có, còn sớm quá!”
Hàng lông mi dày của Tần Dịch Dương đã che đi tâm trạng của hắn. Chỉ nhìn thấy khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhạt “Là anh quá nóng vội.”
“Hi Hi...” Hắn đột nhiên gọi nhẹ một tiếng. Cúi đầu để cùng tầm mắt với nàng, dừng ở ánh mắt nàng.
Lâm Hi Hi cũng nhìn hắn, chờ câu nói tiếp theo của hắn.
Cô gái nhỏ này thoạt nhiên lại giống như lần đầu gặp mặt, ngoan ngoãn nghe lời. Hắn cuối cùng cũng lấy lại được niềm tin của nàng. Vì niềm tin là từ tận sâu trái tim mà có, chỉ cần nàng yêu, nàng sẽ tin tưởng.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, hắn chậm rãi nói: “Qua thời gian này, cùng anh về Anh. Anh đưa em đi xác nhận thân phận của em. Em nói đúng, đó là định mệnh của cuộc đời anh, muốn thoát khỏi cũng không được... Nói anh nghe, em đồng ý đi theo anh, đúng không?”
Trong câu nói sâu xa của hắn có một thứ khiến người khác bị cám dỗ, khiến nàng không thể quay mắt đi.
“Em...” đầu óc Lâm Hi Hi có chút mơ màng, không biết tại sao hắn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương nắm lấy cằm của nàng. Khuôn mặt tuấn tú tới gần nàng, nhẹ nhàng thở sâu mang theo một cảm giác áp bức nói: “Nói, em muốn đi với anh, bất kể anh đi đâu.”
Giờ phút này, hắn quyết định, không có kiên nhẫn đợi nàng nói ra những câu phòng bị, chỉ muốn ép nàng nói ra những lời thật lòng nhất.
Cả lòng Lâm Hi Hi như bị buộc căng lại vậy.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, bàn tay đặt trên bàn từ từ siết chặt lại.
“... Vâng.” Nàng nhắm chặt mắt, lấy hết dũng khí để nói ra một chữ, rồi lại từ từ mở đôi mắt ra. Đôi mắt đã có một màn sương bao phủ “Sớm biết thân phận của anh, em đã bắt đầu thử chấp nhận mọi thứ của anh. Em đã từng nghĩ muốn thoát khỏi anh nhưng không có cách nào cả. Em thoát không nổi... Em vẫn yêu anh...”
Đúng vậy. Hắn thắng rồi. Thật ra có thể nói từ trước đến nay đều là hắn thắng cả. Nàng yêu hắn, trước giờ chưa bao giờ dừng lại.
Người Tần Dịch Dương chợt cứng đờ.
Ánh mắt Lâm Hi Hi dịu xuống, đem vẻ yếu đuối trong lòng hiện ra hết. Vươn đôi tay mềm mại quấn quanh cổ hắn, đôi mắt ngấn lệ.
“Em vẫn yêu anh... đừng lừa dối em lần nữa... xin anh...”
Lúc này, nàng giống như cây nho mùa hạ, quấn chặt lấy cây đại thụ trước mắt. Bày tỏ hết mọi nỗi lo và tình yêu của bản thân.
Cô gái nhỏ này từng trong khói đạn thương trường lộ ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại mất đi tài năng sắc bén của mình. Nàng không nắm chắc được trái tim mình. Luôn đắm chìm trong vòng tay của người đàn ông Tần Dịch Dương này.
Tần Dịch Dương vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng. Đôi lông mày đẹp lộ ra một sự trầm lắng phức tạp.
Cô gái nhỏ này!
Đây là lần cuối cùng, nàng vẫn không thể tránh khỏi mà thỏa hiệp với hắn. Trái tim của nàng đối với hắn vẫn luôn yếu đuối. Chỉ cần nói hủy là hủy, thoát khỏi vẻ lạnh lùng. Cả thân thể và trái tim đều ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn.
Tần Dịch Dương nhắm đôi mắt sâu hút lại, đem nàng ôm chặt hơn, để nàng chôn khuôn mặt vào gáy, ở tai nàng trầm giọng: “Sao em lại ngốc như vậy...”
Trong tình yêu, nàng sớm đã đơn thuần đến tận cùng rồi. Ngay bây giờ hắn muốn nàng làm thế nào, nàng chỉ sợ sẽ không hề do dự mà làm theo hắn.
Cho nên xin lỗi, Hi Hi.
Tần Dịch Dương đem cả người nàng từ ghế ôm lên, ôm đến chiếc bàn chất đầy quần áo và vải vóc. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo những giọt nước mắt trong suốt của nàng, bàn tay lớn ấm áp giúp nàng lau khô mắt.
“Đừng khóc nữa... Đồ ngốc... Anh biết em yêu anh...” Hắn thấp giọng dỗ dành nàng “ Đừng khóc, đừng khóc...”
Nước mắt của nàng cứ rơi mãi trên ngón tay hắn. Tần Dịch Dương cúi đầu thở dài một tiếng, bàn tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, hôn lên môi nàng.
Cánh môi thơm bị đầu lưỡi nóng rực tách ra, tiến vào thần tốc, thăm dò thật sâu. Bàn tay lớn chế ngự đằng sau gáy không cho nàng lui lại, trong những tiếng rên quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không buông ra, dùng sức mà hút lấy những yêu thương. Đổi lại là thân thể nàng run lên từng đợt, nàng thiếu không khí sắp không thể thở nổi rồi, chỉ có thể dựa vào không khí truyền đến từ miệng hắn.
Trong phòng hóa trang không ai lui tới cũng không có ai chú ý.
Sau khi nàng mang thai, mùi vị trên người lại càng mê người. Mỗi khi hôn nàng đều có chút không khống chế được, lần này cũng không ngoại lệ. Tần Dịch Dương buông cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng ra, dọc theo chiếc cằm trơn láng của nàng, chiếc miệng cực đẹp của người đàn ông đi xuống dưới. Đôi môi nóng bỏng dừng lại ở chiếc cổ trắng mềm của nàng, quyến luyến.
Mùi vị của nàng thật tuyệt. Tần Dịch Dương có chút không dừng lại được, cầm bàn tay nhỏ của nàng quấn lấy cổ mình, cúi đầu ở cổ nàng, mãnh liệt hôn nàng, hít lấy mùi vị của nàng.
“ Đừng... đừng mà... ưm... đừng... Dịch Dương...”
Ngón tay trắng nõn tinh tế đặt trên bộ comple của hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng lại làm cho cảm giác ướt át ở cổ càng mãnh liệt hơn. Lâm Hi Hi không nhịn nổi “ưm” lên tiếng, cắn môi muốn lui lại phía sau lại bị hắn thắt chặt eo giam trong lòng, tiếp tục hôn.
“Làm sao vậy?” Hô hấp của Tần Dịch Dương có chút nặng nhọc, đôi tay phủ hai bên eo nàng, đôi mắt sáng rực nhìn nàng. Nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt, khan giọng nói “Mẫn cảm như vậy? Anh chỉ hôn em thôi...”
Ở cổ nàng vừa trải qua kích tình yêu thương da thịt nên có chút hồng, khiến người ta muốn đem nàng đặt trong lòng bàn tay từng miếng từng miếng ăn hết.
Khuôn mặt Lâm Hi Hi trong nháy mắt đỏ bừng, cố gắng bỏ qua phản ứng của bản thân, không quay khuôn mặt nhỏ lại “Em... không có”