Tổng Tài Thực Đáng Sợ

chương 41: xin hãy giúp tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đèn đuốc trong đại sảnh vẫn sáng choang, ly rượu nho lóng lánh thấy được cả đáy.

Bầu không khí căng thẳng, Tần Dịch Dương nhẹ nhàng hé nở nụ cười, kết thúc cuộc họp!

Đối tác người Mỹ mắt xanh tóc vàng đều đứng dậy, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, đàm phán thất bại, bọn họ làm ăn gần nửa cuộc đời mà nay lại bị thất bại, có chút thất vọng cùng chán nản. Tần Dịch Dương đứng dậy, nhìn ánh đèn chiếu lóa mắt.

“Hôm nay tôi còn có chút việc, Đường tiên sinh sau khi kí xong hiệp nghị có thể trở về, tôi xin lỗi không thể đi cùng được, tôi xin đi trước vậy.” Tần Dịch Dương nói xong câu đó, nâng ly rượu lên uống cạn, khóe miệng khẽ hé nở nụ cười.

Nguyễn Húc đứng ngoài cửa khiếp sợ, đây là một cuộc đàm phán tầm cỡ thế giới, mãi vẫn chưa thấy xong.

“Cậu đứng đợi bao lâu rồi?” ra khỏi phòng họp, Tần Dịch Dương thấy Nguyễn Húc đang đứng đợi, hắn nới lỏng cà-vạt hỏi Nguyễn Húc.

Nguyễn Húc sửng sốt, suy nghĩ một chút: “Hai tiếng rưỡi.”

Sau đó bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, giọng hắn hoang mang: “Mình vừa điện cho Lâm Hi Hi, thế nhưng không có ai trả lời, trước đó vẫn còn nghe giọng cô ấy, mình đã hỏi bảo vệ, họ cũng nói chưa thấy ai đến cả.”

Tần Dịch Dương đang tháo cà-vạt bỗng ngừng tay.

“Cậu nói đã mất liên lạc với cô ấy hai tiếng rưỡi đồng hồ sao?” Giọng hắn lãnh đạm hỏi Nguyễn Húc.

Nguyễn Húc nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương, lưng toát mồ hôi lạnh.

“Phải…” hắn không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, trong ngực có dự cảm không tốt.

Cả người Tần Dịch Dương phát ra luồng khí đáng sợ, lộ rõ vẻ nguy hiểm, hắn lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Húc, xoay người bước nhanh ra ngoài, tim Nguyễn Húc bị bóp chặt, hắn quàng chân chạy theo Tần Dịch Dương.

Gió thổi vù vù bên tai, Nguyễn Húc theo sau, mím môi không dám lên tiếng, đến khi Tần Dịch Dương đưa tay về phía trước, lạnh lùng nói: “Chìa khóa!” Nguyễn Húc mới lập tức phản ứng, móc chìa khóa đưa cho hắn.

Chiếc xe Ferrari màu đen từ từ chuyển bánh, qua khung cửa sổ xe, Nguyễn Húc thấy Tần Dịch Dương đang nắm chặt vô-lăng, tay kia vào số, trực giác nói cho Nguyễn Húc biết, hắn lại gây họa rồi, từ ngày hắn gặp Lâm Hi Hi, hắn sẽ không còn được sống yên ổn nữa, thực sự là…chết tiệt!

Hắn gọi điện thoại, chuông đổ một hồi lâu nhưng vẫn không có người nghe máy.

Tần Dịch Dương gọi không dưới mười cuộc, cánh tay đặt trên cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được.

Cảnh vật lui lại phía sau, hắn không rõ trong lồng ngực vì sao nhói lên cảm giác lo lắng, người phụ nữ đó quả thật rất yếu đuối, nàng không thể làm được gì cả…ngoại trừ làm theo người khác sắp đặt, nàng thật sự không làm được gì cả.

Đôi môi tuấn dật khẽ run run, Tần Dịch Dương như muốn đập vỡ điện thoại, khớp xương kêu răng rắc.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Đôi mắt Tần Dịch Dương thoáng chút khẩn trương.

Hắn nhấn nút nghe, trầm giọng nói: “A lô?”

Điện thoại di động im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghe thấy tiếng thở nhẹ, Lâm Hi Hi khàn giọng yếu ớt, nghẹn ngào mà tuyệt vọng nói: “Giúp tôi với…Cầu xin anh, giúp tôi…”

Trong ngực tưởng chừng như bị ai đó bóp chặt, Tần Dịch Dương đột nhiên quẹo cua, ngừng thở nói: “Đang ở đâu?”

Tiếng nói trong điện thoại di động rất nhỏ, Tần Dịch Dương tăng ga lên km/h, môi đè lên điện thoại di động, trầm giọng nói: “Hi Hi, nói, ở đâu?”

Trên nền đất dơ bẩn, cánh tay trắng nõn của Lâm Hi Hi đang nỗ lực lay tỉnh cô gái đang hôn mê bất tỉnh, tay còn lại cầm điện thoại run run, nàng lắc đầu kịch liệt, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn xuống.

“Không biết…tôi không nhận ra chỗ này, hình như đây là một nhà xưởng bị bỏ hoang…” Giọng nói của nàng đầy tuyệt vọng, nàng gắng sức ôm chặt Viện Y vào lòng, trên tay nàng đầy máu tanh, “Tần tiên sinh, hãy giúp tôi…Viện Y chảy nhiều máu quá, cô ấy hôn mê rồi…Tần tiên sinh, hãy giúp tôi…”

Nàng khóc nức nở, hơi thở mong manh run rẩy làm tan nát trái tim Tần Dịch Dương.

Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn về phía trước, tưởng chừng như lặng im nhưng lại trào lên làn sóng mãnh liệt, giọng khàn khàn nói: “Chờ tôi.”

Ngắt điện thoại di động, hắn lập tức đổi hướng, lái thẳng đến mục tiêu.

Xe thắng “Két” một tiếng!

Mưa thấm ướt người Tần Dịch Dương, đôi mắt lạnh lùng điềm đạm nhìn khắp xung quanh.

Xa xa có thể thấy được bóng dáng của Lâm Hi Hi đang ôm một người quỵ trên mặt đất, tóc nàng sũng nước, cổ tay bị cứa đang rỉ máu, trên chiếc váy trắng còn dính vài vệt máu loang lổ, cánh tay thon dài đang ôm chặt người trong lòng, lông mi bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

Tần Dịch Dương ngừng thở bước nhanh qua, nhìn thoáng qua cô gái nằm trong lòng nàng.

“Buông tay.” Tần Dịch Dương nhàn nhạt ra lệnh, hắn cởi ác khoác khoác lên người Viện Y, ôm lấy Viện Y từ trong lòng Lâm Hi Hi bước ra ngoài. Lâm Hi Hi chỉ có thể khàn giọng kêu lên một tiếng “Tần tiên sinh”, nàng đứng lên bước lảo đảo theo hắn, muốn giúp hắn mở cửa xe, thế nhưng cổ tay đau quá không thể dùng sức được.

Tần Dịch Dương mở cửa xe, đặt người vào trong rồi đóng cửa xe lại.

“Viện Y…” Lâm Hi Hi nghẹn ngào thốt lên hai chữ, một cánh tay ấm áp ôm lấy nàng từ phía sau, nàng lảo đảo một chút, thân thể mềm mại tựa sâu vào ngực Tần Dịch Dương.

“Hiện tại không rảnh hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nếu không muốn bạn cô bị sao thì tốt nhất cô ngoan ngoãn ngồi yên đi, chúng ta đến bệnh viện.” Tần Dịch Dương hôn lên thái dương nàng, nàng cảm nhận được bờ môi lạnh lẽo của hắn.

Đôi mắt trong trẻo của Lâm Hi Hi tràn đầy tơ máu, một chữ cũng không thể nói, chỉ có thể ở yên trong lòng hắn, nàng nhìn Viện Y đang ở ghế sau, hốt hoảng khi bị ôm vào trong xe.

Ngồi trên xe, nàng nhớ lại toàn bộ quá trình, người đàn ông như cầm thú đó, hắn không ngừng chạy nước rút trong thân thể Viện Y, làm phần dưới cô xuất huyết, nàng thét to bảo hắn dừng lại, thế nhưng vô dụng…nàng chưa từng cầu xin ai như thế!

Nước mắt chảy xuống, Lâm Hi Hi che miệng lại đè nén nỗi đau để không bật tiếng khóc.

Đến bệnh viện, sau khi xem xét bệnh tình, bác sĩ mới thong thả ngồi xuống.

“Cô ấy là bị cưỡng bức, âm đo bị tổn hại nên xuất huyết nhiều, may mà chưa bị nhiễm trùng, những chỗ khác đều bình thường,” bác sĩ đẩy đẩy tròng kính, “Nghỉ dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi, nhất thời sẽ nóng sốt, nhưng không có vấn đề gì đâu, cũng nên quan tâm đến vấn đề tâm lí của cô ấy một chút—’’

“Hai người có muốn báo cảnh sát không? Loại hành vi này, đã có thể cấu thành tội danh cưỡng hiếp.” Bác sĩ bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

“…Muốn.” Một giọng nói khàn khàn mỏng manh vang lên.

Người con gái đang cuộn mình trên ghế mở miệng nói.

Tóc nàng ướt đẫm, rơi lả tả xuống vai, cổ tay trắng nõn bị cứa chảy máu, máu vẫn còn lưu lại trên quần áo, hai chân vẫn còn bê bết bùn, cả người nàng nhìn y hệt như con búp bê bị nghiền nát, thật khiến cho người thương cảm.

Lâm Hi Hi không ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Tôi muốn báo cảnh sát…hãy giúp tôi ghi lại báo cáo, còn có, còn có…” nàng run run, nói không được.

Còn có kết quả giám định dịch đồ,” đôi mắt thâm thúy của người đàn ông tuấn lãng nhìn bác sĩ, hắn lạnh lùng nói, “Có vấn đề gì sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio