Hoắc Viêm Chi cười gằn, "Bớt giả vờ ở trước mặt em. Anh dám nói, anh và em không phải cùng một ý kiến? Nhiều năm như vậy anh đối với con bé này phí hết tâm tư, còn không phải là muốn con bé sao? A, nói không chừng, kỳ thực anh đã sớm ngủ với con bé ngàn ngàn vạn vạn lần, vì vậy, cần gì phải còn ở trước mặt em giả vờ chính nhân quân tử làm gì?"
Vốn tưởng rằng lời nói này sẽ lần thứ hai chọc giận Hoắc Thiên Kình, Hoắc Viêm Chi thậm chí đã làm tốt chuẩn bị tâm lý phản kích.
Nhưng ngoài ý muốn, lần này, Hoắc Thiên Kình càng phá lệ một vẻ tức giận đều không có.
Trái lại, thuận theo anh, không phản bác chút nào: "Cậu nói không sai. Con vật nhỏ này, tôi là muốn, hơn nữa, xác định muốn!"
Câu nói "Muốn cô" như thế này, anh càng không phủ nhận.
Lẫn nhau cũng đã là người trưởng thành, huống chi, anh là một người trưởng thành, đã chín rục hơn cô.
Muốn ngủ với cô, hoặc là, nên làm sao ngủ để cô, dùng phương thức gì để ngủ với cô, ngủ với cô ở đâu —— chuyện như vậy, anh đã sớm phác hoạ ở trong đầu không dưới lần. Vì vậy, có cái gì có thể chấp nhận hay không?
Anh xưa nay liền không phải chính nhân quân tử. Nếu là chính nhân quân tử, thì sẽ không đánh chủ ý lên vị hôn thê của cháu mình.
Mà, bây giờ, chủ ý này —— anh, quyết định!
Trực tiếp, bá đạo, giọng điệu không được xía vào, làm Hoắc Viêm Chi sững sờ. Trong mắt Hoắc Thiên Kình chăm chú, không chút nào che lấp, không giống đùa giỡn.
Còn không kịp nói cái gì, Hoắc Thiên Kình đã ôm Đồng Tích, nhanh chân rời đi.
Hoắc Viêm Chi nhìn cặp bóng lưng kia, đáy mắt khói đen bao phủ. Hoắc Thiên Kình và con bé này đến cùng chỉ là vui đùa một chút, hay là... Thật dự động tình đối với cô?
Hoắc Thiên Kình ôm Đồng Tích ra biệt thự Hoắc Viêm Chi, nhanh chân đi tới hướng biệt thự của mình.
Gió thổi qua, Đồng Tích thoáng tỉnh táo hơn.
Mí mắt trầm trọng. Nhưng vẫn là khó khăn thoáng mở rộng tầm mắt.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, liền phát hiện ôm mình càng là Hoắc Thiên Kình.
Khuôn mặt nhỏ nhất thời thu thành bánh bao, chỉ coi chính mình là đang nằm mơ. Nhưng vì sao ngay cả trong mộng đều có thể nhìn thấy quỷ đáng ghét này?
Cô ngâm nga ra một tiếng, hai tay tạo thành quyền, nện anh, "Quỷ đáng ghét, anh đi nhanh lên... Tôi không muốn gặp lại anh..."
Trên người là không một điểm sức lực, cái nắm đấm kia đánh vào trên ngực anh, không giống kháng cự, càng như làm nũng vậy.
"Tôi bây giờ tâm trạng rất nguy, Đồng Tích, em tốt nhất chớ chọc tôi!"
Lành lạnh cảnh cáo.
Anh thậm chí, cũng không thèm nhìn tới cô.
Chỉ lấy ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vững bước đi về hướng trước.
"Tôi mới tâm tình không tốt. Bình thường phải nhìn thấy chú, đã làm tôi rất phiền muộn rồi, tại sao ngay cả trong mộng chú đều không buông tha tôi?... Hoắc Thiên Kình, chú có biết hay không, chú thật sự cực kỳ làm người ta ghét... Tôi chán ghét chú, đặc biệt chán ghét chú..."
Đồng Tích nửa tỉnh nửa mê nỉ non, làm như nhớ tới oan ức hai ngày qua này, càng là đáng thương ríu rít khóc lên.
Bước chân Hoắc Thiên Kình hơi dừng, cụp mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ sầu khổ kia, nơi cổ họng tuôn ra một phen tư vị cay đắng.
"Em... Thật sự liền chán ghét tôi như vậy?"
"Chán ghét! Đặc biệt chán ghét! Chú thả tôi ra, tôi không muốn chú ôm..." Đồng Tích nói, cơ thể hư nhuyễn vô lực giãy dụa hai lần.