Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

chương 95-4: hôn lễ dưới thánh đường (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo sự chỉ đường của người hầu, Tư Cảnh Hàn bế Hoắc Duật Hy vào một căn phòng dành cho khách ở tầng hai biệt thự.

So với việc người khác cuống cuồng lên thì hắn vô cùng bình tĩnh điều khiển hành động của mình, sau khi bảo người hầu ra ngoài lấy quần áo khô vào hắn lại đưa Hoắc Duật Hy vào nhà tắm, mở nước ấm xả cho cô, thuận tay muôn kéo bộ đồ ướt trên người cô xuống thì Hoắc Duật Hy lập tức giơ tay ngăn cản, nhìn hắn nhắc nhở.

Tư Cảnh Hàn cũng không ngờ hành động của mình lại trở nên thất thố như vậy, hắn quên mất hai người đã không còn như lúc trước. Đối với ánh mắt bài xích của cô hắn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, bỏ ra ngoài lấy một cái khăn lông sạch sẽ ném vào trong cho cô tự mình giải quyết.

Lúc này hầu nữ đã kịp trở lại, trong phòng chỉ có hắn mà sau lưng là tiếng nước chảy, người kia có chút khó xử không biết làm sao? Chẳng phải nghe nói người bên trong là bạn của Tề Thiếu Khanh sao, cớ gì bạn nhảy của tiểu thư mình lại cùng cô ấy ở chung một chỗ mà hai người kia thì không thấy.

"Tư tổng, cái này là quần áo sạch chuẩn bị cho anh và Tề tổng."

"Được. Cô dẫn đường cho tôi."

Hầu nữ hiểu ý đưa tay hướng ra ngoài, bọn họ vừa đẩy cửa ra thì đúng lúc Tề Thiếu Khanh cũng định bước vào.

"Người đâu?" Anh hỏi.

"Ở trong." Tư Cảnh Hàn trả lời.

Tề Thiếu Khanh khẽ nhìn một cái nữa nhưng không bước vào trong, theo bước chân của Tư Cảnh Hàn đến phòng khác thay đồ.

Hai người đàn ông cao lớn vào cùng một căn phòng đã có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ, huống hồ gì lại là hai kình địch trên thương trường luôn đấu đá lẫn nhau. Vậy mà khi cánh cửa sập lại hầu nữ còn chưa kịp định hình, vừa muốn mời một trong hai người sang phòng đối diện thì họ đã cùng nhau sập cửa lại, xem hai người đàn ông cực phẩm này không cần thiết nhu cầu đó lắm.

Trời lạnh, Tư Cảnh Hàn tự nhận bản thân cũng không phải người ưa gì cái rét này, bởi vì lạnh mà đi có mấy bước đôi môi hắn đã trắng bệch, cơn đau ở cánh tay phải lại cứ tăng lên khiến hắn có chút buồn bực bản thân.

Tề Thiếu Khanh liếc hắn một cái, lấy một trong hai bộ quần áo y hệt nhau vào phòng tắm, xã nước ấm vào bồn nhưng cuối cùng anh lại không vào. Nghĩ nghĩ một chút lại đi ra, nhìn Tư Cảnh Hàn nhạt giọng:

"Vào trong đi."

Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn anh ấy đứng ở cửa với bộ dạng thong dong, với hắn đều một dạng ướt sũng nhưng không có chút lạnh lẽo nào, môi hắn hơi mím lại.

Tuy vậy, hắn không từ chối lời đề nghị của anh.

Lúc hai người lách qua nhau, Tề Thiếu Khanh lại nói: "Đối tốt với cậu, chỉ đến thế này thôi."

Đến khi Tư Cảnh Hàn sấy tóc xong, cũng lúc này Tề Thiếu Khanh từ hướng nhà tắm bước ra, vừa đi vừa dùng khăn lông lau khô tóc, hai người không nói với nhau lời nào cứ thế đi vào phòng nghỉ mà Hoàng Tịch Liên và Hoắc Duật Hy đang ở đó.

Buổi tiệc kết thúc sớm hơn với dự định ban đầu của Hoàng Nam Tam nhưng ông không lo được nhiều như vậy, quan trọng vẫn là độc nhất con gái vừa ngã xuống hồ.

Ở đây tầng hai biệt thự, bác sĩ sau khi kiểm tra cho Hoắc Duật Hy và Hoàng Tịch Liên nói không sao mới trút được gánh nặng trong lòng mọi người.

Vừa thấy Tề Thiếu Khanh đến Hoắc Duật Hy liền nhúc nhích, muốn đứng lên nhưng anh ra hiệu cho cô ngồi tại chỗ, bản thân tự mình đi đến.

Hoàng Tịch Liên cũng đã thay vào y phục khác, ngồi ở một bên mang dáng vẻ tiếp khách của một chủ nhà.

Hoàng Nam Tam sau khi thở phào nhẹ nhõm thì hỏi sự tình, như thế nào hai người phụ nữ đang yên đang lành lại cùng nhau rơi xuống nước.

Hoàng Tịch Liên uống hết tách trà nóng thì quạt quạt miệng rồi bịa ra một lý do để lơ là câu hỏi của ba mình.

Vốn dĩ Hoàng Nam Tam cũng bán tính bán nghi nhưng Hoắc Duật Hy cũng đã lên tiếng đây là sự cố nên ông cũng không thể hỏi sâu thêm.

Mới đó cũng không còn chuyện gì để nói nên Tề Thiếu Khanh muốn đưa Hoắc Duật Hy trở về nghỉ ngơi, bởi vì sự cố nên Hoàng Nam Tam không tiện giữ khách. Ông có thể thấy được vẻ sốt ruột trong mắt Tề Thiếu Khanh nên nồng hậu tiễn anh ấy xuống sảnh. Quả thật ông cụ đã xem anh là thượng khách, gặp chuyện như vậy phần nhiều là khó xử.

Trong phòng chỉ còn lại Tư Cảnh Hàn và Hoàng Tịch Liên, cô nhìn Tư Cảnh Hàn ăn vận y hệt Tề Thiếu Khanh, đều là áo sơ mi trắng, quần âu nhưng lại không giống Tề Thiếu Khanh chút nào.

Nhưng từ sau khi rơi xuống hồ nước đến bây giờ thái độ của cô lại thay đổi, từ tốn với Tư Cảnh Hàn hơn: "Tối nay cảm ơn anh đã nể mặt em, về sau nhất định đáp lễ."

"Lúc nãy là em cố ý sao?"

Hoàng Tịch Liên không nghĩ Tư Cảnh Hàn sẽ thẳng thắn hỏi như vậy, cô thoáng im lặng mấy giây rồi ý tứ nhìn hắn: "Hoắc Duật Hy thật ra có lai lịch gì mà cả anh và Tề Thiếu Khanh đều để tâm đến vậy?"

"Là người của Hoắc thị." Tư Cảnh Hàn không có ý tứ giấu giếm.

"Ồ, thật đáng bất ngờ đấy!" Hoàng Tịch Liên khẽ kêu, lướt qua chút nghĩ ngợi: "Nhưng mà chuyện này là việc riêng của phụ nữ chúng em, không tiện nói với các người bọn anh, có thể từ chối câu trả lời không?" Cô đổi giọng, có chút dịu dàng mà nhu mì nói.

"Có thể." Tư Cảnh Hàn cầm áo đứng dậy, chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng mà dứt khoát: "Cũng không còn sớm nữa, tôi trở về đây, em chú ý bản thân tránh bị bệnh."

"Được rồi, em tiễn anh nhé?" Hoàng Tịch Liên vẫn rất chủ động.

"Ừ." Tư Cảnh Hàn không từ chối.

___________

Hoắc Duật Hy được Tề Thiếu Khanh đưa về biệt thự thì lập tức trở về phòng, cũng không còn sớm nên anh nấu cho cô bát nước rừng rồi dặn dò cô giữ ấm cho bản thân mấy câu liền ra ngoài không làm phiền nữa.

Có lẽ đối với anh mà nói sự kềm chế lớn nhất vào những ngày này chính là giữ khoảng cách với Hoắc Duật Hy, lúc đầu thì vẫn tốt đẹp nhưng kể từ khi cô đề nghị đến việc kia thì mọi việc lại theo chiều hướng khác đi.

Anh còn nhớ rõ ràng buổi chiều hôm đó cô ôm lấy mình dịu dàng thế nào.

"Tề Thiếu Khanh, chúng ta kết hôn đi."

Động tác của anh lập tức khựng lại, cả thân thể cứng nhắc như một cách để phản ứng lại lời đề nghị của cô.

Một lời đề nghị tốt đẹp biết bao, lại thốt ra từ chính miệng người con gái mà anh yêu thương.

Trước kia anh đã từng nghĩ nhiều như thế nào về vấn đề này, đó là một giấc mộng đẹp đối với cuộc đời của anh, anh không phủ nhận việc cô nói ra câu này anh đã có bao nhiêu sung sướng, anh đã có biết bao nhiêu mong chờ... nhưng là vào lúc này anh lại không thể nào toàn tâm toàn ý nở một nụ cười.

Cuối cùng, anh tắt bếp, xoay người lại đối diện với Hoắc Duật Hy như để xác định những suy tư trong ánh mắt của cô. Đôi mắt mắt trà phản phất một chút tư vị đánh giá khiến cô gái đối diện phải dè chừng: "Anh Thiếu Khanh, không cần xác định, lời em nói không phải đùa, chúng ta kết hôn đi."

"Tiểu Hy... thật sự sao?"

Hoắc Duật Hy kiên định gật đầu.

"Là vì sao?" Mi tâm của Tề Thiếu Khanh nhíu lại.

"Anh Thiếu Khanh, anh chê em sao?" Ngược lại là Hoắc Duật Hy lên tiếng chất vấn.

Tề Thiếu Khanh lập tức lắc đầu, không phải là như vậy, nhưng anh cần một lý do: "Anh muốn biết vì sao? Vì sao lại đường đột như vậy chọn vào lúc này, Tiểu Hy, em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

"Em đã nghĩ rất lâu, chuyện này không phải vì xúc động nhất thời mà quyết định. Anh có biết không, sau bao nhiêu năm nay em thật sự đã rất mệt mỏi rồi, có lẽ em nên tìm một bến đỗ."

"Nhưng Tiểu Hy, như vậy em sẽ không hạnh phúc, nếu chỉ vì phải tìm một bến đỗ mà lấy người mình không yêu, sau này em sẽ hối hận, em sẽ trách bản thân. Anh vẫn có thể đợi em, thêm một thời gian nữa..."

Hoắc Duật Hy ôm lấy eo của anh: "Thiếu Khanh, em biết như vậy là không công bằng, không công bằng với tình yêu của anh, bắt anh chờ đợi bấy lâu nhưng đến cuối cùng lại vì một lý do như vậy bắt anh lấy em, nhưng là em không muốn để lỡ thời gian nữa."

"Lấy anh em không hối hận, bởi vì... bởi vì so với quá khứ em chọn người mình yêu, em đã được gì?" Cô ngưng một chút, có lẽ là vì nghẹn ngào: "Em chẳng được gì ngoài sự phản bội và dối trá, bỏ lỡ luôn tình cảm của người yêu em thật lòng. Bây giờ có thể có một cuộc sống khác em sẽ không ích kỷ nữa, sẽ không chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng bản thân mình, em muốn chọn người yêu em, bù đắp cho người từng bị em tổn thương lại tất cả những năm tháng đã qua, em muốn sống hạnh phúc, chỉ vậy thôi."

Tề Thiếu Khanh ý thức được trước ngực của mình nước mắt của cô đang thấm ướt, lòng anh đau lắm, nhưng anh lại nhìn đến chiếc vòng tay trên cổ tay trái của cô, ánh sắc của viên đá quý đó càng làm anh đau hơn: "Tiểu Hy, em có biết, khi đã kết hôn rồi dù thế nào anh cũng sẽ không ly hôn? Dù em hối hận, anh cũng sẽ không buông tha."

"Em sẽ không ly hôn. Càng không hối hận." Không biết vì lý do gì nước mắt của Hoắc Duật Hy lại rơi nhiều thêm, cô nghe rõ ràng nhịp đập trên lòng ngực trái của anh, nó đập thật nhanh và đầy mạnh mẽ.

Tề Thiếu Khanh cũng ôm lấy cô, "Tiểu Hy, đừng khóc, anh không muốn em rơi nước mắt vì anh, anh chỉ muốn làm cho em cười thôi." Dù anh biết, cổ tích có những nàng công chúa yêu chàng hoàng tử đem đến nụ cười cho mình, thì hiện thực nàng công chúa chỉ yêu người khiến cô ấy bật khóc, chỉ có người cô yêu mới đủ khả năng chạm đến tận đáy lòng của cô.

Nhưng Tiểu Hy, nếu một ngày em phát hiện cuộc sống hạnh phúc hiện tại em có là đánh đổi bằng nước mắt của người khác, em có trách anh không?

Em có hận anh không, khi ấm áp của em không phải vì vòng ôm của anh mang đến mà là do có một kẻ luôn lặng thầm dầm mưa để che chiếc ô bảo vệ em khỏi giông bão.

Em có hối hận không khi biết được nụ cười lạnh lùng của hắn chính là giọt nước mắt bị hắn biến tướng trước mặt em. Vì không thể khóc nên hắn đành cười.

Hắn luôn tàn nhẫn chỉ vì hắn không muốn em nhìn thấy lúc hắn đau.

Hắn luôn cao ngạo chỉ vì hắn không muốn em biết hắn cũng thực yếu đuối.

Hắn tấm máu cho những chiến thắng bởi vì hắn không muốn kẻ khác biết được hắn cũng có trái tim.

Hắn vứt trái tim vào băng giá là để giữ lại linh hồn thánh khiết.

Nghe nói ác quỷ cũng có một linh hồn... hắn âm thầm bảo vệ, chưa từng dám để lộ dưới ánh mặt trời.

Linh hồn của ác quỷ, em không biết... nó thật sự cao khiết.

Tiểu Hy, anh không muốn em hận anh, càng không muốn em vì sự ích kỷ của anh mà hối hận.

Con người ta sinh ra không có quyền lựa chọn hoàn cảnh sống, không có quyền lựa chọn ba mẹ nhưng có quyền quyết định tương lai của mình. Ai cũng mình có một tương lai tốt đẹp, một cuộc sống hạnh phúc, nhưng còn hắn, hắn đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại không có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình.

Được lấy em, lòng anh sung sướng lắm chứ, người của mình yêu trở thành của mình, nhưng anh cũng đau lắm, không phải vì em chưa yêu anh mà bởi vì có một đôi mắt màu lam với nốt ruồi son bên trái khiến anh phải động lòng.

Tiểu Hy, em biết không...

Tề Thiếu Khanh trở lại hiện tại, căn phòng vẫn tối như trước, mấy ngày mùa đông không có trăng, chỉ có ánh sáng từ đèn tường hắc vào trong làm ánh lên khuôn cằm sắc sảo.

Trông anh hoàn mĩ như một vị thần, vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh mà quyến rũ, anh hơi khom lưng lộ ra múi cơ bắp săn chắc bên bả vai, đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu, cổ chân thon thả nhưng hữu lực, đôi bàn tay rộng lớn lộ ra các khớp rõ ràng. Mũi anh thẳng, lại cao, đôi mày kiếm đen rậm rạp mang nét lạnh lùng, xa cách, đầy thần khí y hệt Tư Cảnh Hàn.

Nhưng bây giờ đôi môi mỏng hay nở nụ cười dịu dàng lại mím chặt thành một đường, đôi mắt của không ấm áp mà tràn đầy suy tư. Hôn kỳ, anh đã đồng ý với Hoắc Duật Hy, một tuần nữa, chỉ một nghi thức ở lễ đường không có quá mấy người biết, cả Hoắc Duật Thiên cũng không biết chuyện.

Nếu Hoắc Duật Thiên biết chuyện, nghĩa là ba mẹ cô sẽ biết, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, mà một mặt Hoắc Duật Hy chỉ muốn có một sự ấn định hôn ước, sau khi trở lại Mỹ mới chính thức ra mắt ba mẹ và công khai tổ chức hôn lễ.

Tề Thiếu Khanh bật lửa, đưa một điếu thuốc lên môi, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy, việc đột nhiên kết hôn đã có nhiều điểm mập mờ rồi, bây giờ lại thêm một Hoàng Tịch Liên đột nhiên xuất hiện chen vào giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy.

Bên ngoài thì có vẻ đây là một cơ hội tốt để tách hai người họ ra hoàn toàn, nhưng... nếu không phải như vậy thì cô gái này công kích Hoắc Duật Hy là có ý gì đây?

Dù rằng có rất nhiều lời giải thích về chuyện này nhưng anh không thể không nghĩ theo những chiều hướng khác.

Lúc anh nhảy xuống nước thì Tư Cảnh Hàn đã ôm được Hoắc Duật Hy rồi, trùng hợp đến thế sao, hay là vì Tư Cảnh Hàn thật sự muốn nhắm đến Hoắc Duật Hy trước, ngay lúc nguy hiểm đó hắn chọn cô.

Hoàng Tịch Liên, cô gái luôn tỏ ra hung hăng đó, dù rằng thiện cảm của anh dành cho cô ấy không nhiều nhưng vẫn thấy được cô ấy là người khôn ngoan, sẽ không vì chút mâu thuẫn vặt vảnh mà làm ra chuyện hại người, hại mình như vậy.

Nếu cô ấy thật sự cố tình đẩy Hoắc Duật Hy để gây sự, hoặc để gây sự chú ý với Tư Cảnh Hàn vậy sao khi hắn bỏ qua cô ấy ở dưới nước mà kéo Hoắc Duật Hy thì sao cô ấy lại không có thái độ gì gọi là tức giận.

Rốt cuộc là vì sao?

Còn cả tên Tư Cảnh Hàn đó nữa, hắn đã có ý định tách ra với Hoắc Duật Hy rồi nhưng vì sao lại không che giấu ánh mắt tham luyến, chẳng phải như vậy khiến cả hắn và người khác đều khó chịu sao?

Tề Thiếu Khanh rít thêm một hơi thuốc rồi dụi tàn, anh nghĩ trước tiên vẫn phải đưa Mộc Tích trở lại thôi.

_____________

Canada.

Ngày nhìn thấy lại được ánh sáng đối với một cô gái trẻ như Mộc Tích mà nói cứ như được lần nữa hồi sinh, không giấu được vui mừng và xúc động nhưng cô thật sự muốn khóc, chỉ là dưới sự động viên của bác sĩ và Lạc Tư Vũ cô đành treo nụ cười mãn nguyện.

Lạc Tư Vũ nhìn cô cười như đóa hoa vừa nở trong lòng cũng thoáng nhẹ nhõm, sau buổi tiệc ở nhà Hoàng Nam hắn lập tức trở lại Canada cho kịp giây phút này. Mộc Tích không có người thân ở đây, một quá trình dài không thấy ánh sáng đối với cô có bao nhiêu bất an, dù rằng không phải người thân nhưng mấy năm qua đối với cô cũng có điểm thân thuộc, hắn đành nhân danh tất cả bạn bè và người thân cho cô một chỗ dựa.

Bác sĩ sau khi dặn dò mấy câu thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Mộc Tích và Lạc Tư Vũ, trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô, A Tư lại đẹp trai đến nỗi khiến người khác phải đỏ mặt. Lúc chưa nhìn thấy anh sáng cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ trực diện tiếp xúc cô còn không dám nhìn vào mắt của đối phương.

Lạc Tư Vũ nhìn ra cô có điểm ái ngại nên chủ động mở lời, giọng nói trầm thấp đầy sức hút: "Em nhận ra tôi chứ?"

"Đương nhiên rồi, anh là A Tư." Vừa nghe giọng nói thì cô chắc chắn không lẫn đi đâu được.

"Thế sao?" Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi lại: "Vậy trông thấy tôi rồi, em thấy rất đáng sợ sao?"

"Không có, không có." Cô lập tức lắc đầu, rồi lại gật gật đầu. "Anh trong tưởng tượng của tôi và thực tế rất khác nhau, có chút bất ngờ."

"Khác thế nào?" Lạc Tư Vũ kiên nhẫn.

"Ừm... thì có vẻ anh đẹp trai nhiều hơn tôi nghĩ, cũng trẻ hơn so với suy nghĩ trước kia, nói chung là... tốt."

"Hết rồi?"

Mộc Tích gật đầu, Lạc Tư Vũ cười nhẹ: "Không ngờ ngoài vẻ ưa nhìn đối với em tôi là thiếu đặc biệt như vậy."

Mộc Tích lập tức phủ nhận, "Không phải đâu, chỉ là hôm nay tôi thật sự rất vui đến nổi không biết nói thế nào thôi. A Tư, anh biết không, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, cũng rất tò mò về anh nữa. Nhưng có vẻ anh rất bận..."

Câu vừa rồi của Lạc Tư Vũ cũng chỉ là nói đùa nên thấy Mộc Tích có vẻ cuống quýt hắn liền trấn an:

"Không sao, thời gian sắp tới còn rất nhiều, bây giờ mắt của em đang trong thời gian bình phục nên giữ không nên xúc động. Những chuyện em muốn biết tôi có thể lần lượt kể cho em nghe, hiện tại em nên chợp mắt một chút đi, buổi chiều ánh sáng dịu hơn tôi lại ghé qua cùng em dùng trà chiều."

Mộc Tích dường như nhìn ra sự vội vã của Lạc Tư Vũ nên hỏi hắn bận sao. Hắn cũng không giấu gật đầu một cái, cô liền hiểu chuyện nằm xuống giường, chờ đến khi cô ngủ rồi Lạc Tư Vũ mới ra ngoài, nét mặt suy tư có phần nặng nề.

Lấy điện thoại trong túi ra vừa gọi vừa đi xuống phòng khách.

Tư Cảnh Hàn ở đầu dây bên kia ước chừng đang ngủ nên giọng nói có phần mơ màng, Lạc Tư Vũ ngồi xuống chiếc ghế bành ở phòng khách rồi nói: "Mộc Tích đã ổn rồi, đôi mắt của cô ấy phục hồi thị lực khá tốt, khi cần thiết liền có thể trở lại Trung Quốc."

[Vất vả cho cậu rồi.]

"Một câu ngắn gọn như vậy liền muốn phủi hết trách nhiệm?" Câu này của Lạc Tư Vũ nửa thật nửa đùa, Tư Cảnh Hàn ở bên kia hình như vừa trở mình để lại âm thanh của tiếng chăn loạt xoạt.

[Vậy tôi tặng người kia của tôi cho cậu có được không?] Tư Cảnh Hàn cũng trả lời bằng một câu nửa thật nửa đùa.

Lập tức từ điện thoại nhận được giọng cười khẽ của Lạc Tư Vũ, "Lễ vật quý giá như vậy thật sự muốn cho đi."

[Được chứ?] Bên kia lần nữa muốn xác định, giọng của Lạc Tư Vũ lập tức dừng lại, "Tư Cảnh Hàn, cậu như vậy là có ý gì?"

[Vũ, cậu cũng đừng quá đa nghi, chỉ muốn biết rốt cuộc cậu đối với mình có bao nhiêu tình cảm, giống như Mặc Lạc Phàm nói vậy, rốt cuộc có sâu đậm đến nổi chấp nhận luôn những người ở bên cạnh mình hay không?]

Lạc Tư Vũ nhíu mày, hắn nhận ra thái độ của Tư Cảnh Hàn rất lạ, hắn cư nhiên lại có thể nói đùa.

"Không phải Tiểu Hy lại có chuyện gì nữa chứ?"

[Không có.] Tư Cảnh Hàn chắc nịch.

"Vậy cậu định khi nào cho Mộc Tích về Trung Quốc? Sớm hay muộn gì cô ấy cũng đặt ra nghi vấn đối với chúng ta. Lúc trước vì có thể mập mờ cho qua, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khó hơn rồi."

[Khi nào Tề Thiếu Khanh muốn thì đưa trở lại.]

"Được rồi, không còn chuyện gì thì cậu nghỉ ngơi tiếp đi, mình phải đến công ty một chuyến."

[Được.]

Lạc Tư Vũ định cúp máy, bỗng nhiên Tư Cảnh Hàn lại lên tiếng, giọng nói có chút xa xăm, gần như là thều thào: [Vũ, cuối tuần này cô ấy cưới rồi.]

Tư Cảnh Hàn đặt điện thoại trở lại bàn đèn, cả căn phòng ngập trong ánh sáng lu mờ, hắn cong người lại cuộn vào chăn ấm.

Bên kia, cạnh bên chiếc điện thoại vừa đặt xuống là tấm thiệp cưới. Nó nằm bất động mà lạnh lùng, người nhận được nó thì đau đớn và đơn độc.

Khuôn mặt trắng nõn của Tư Cảnh Hàn vùi trong chăn ửng hồng, đôi mắt của hắn vẫn nhắm nghiền, đầu mày nhíu chặt đầy mệt nhọc, thỉnh thoảng đôi mi dài lại run rẩy từng cơn bất chợt.

Dưới sàn là lọ thuốc giảm đau mà Mặc Lạc Phàm vẫn thường kê cho hắn, bên cạnh có vài viên vung vảy, cứ như vậy bày ra một khung cảnh tiêu điều.

Vì sao lại đau thế này?

Cả cơ thể hắn từng tế bào đang không ngừng gào thét, cứ như một cuộc lăng trì dài đăng đắng, cho đến khi sắp cạn kiệt ý thức vẫn chưa thôi dằn vặt.

Hắn không tài nào yên tĩnh chìm vào ngủ, chỉ cần một cử chỉ vô thức từng hình ảnh của Hoắc Duật Hy lại dạt dào tái hiện ngay trước mắt. Ngay lúc này đây, trong cái chăn trắng muốt hắn như nồng nàn nghe được mùi hương của cô, nhớ đến từng nhịp thở đều đều mỗi khi cô gối đầu bên vai phả vào cổ hắn.

Cô mềm như một con cừu bông vậy, trong giấc ngủ luôn vô thức lệ thuộc vào thân nhiệt của người khác, cô luôn mạnh miệng và nghĩ bản thân không cần, nhưng cô đâu biết cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ cần sự ấm áp.

Cô không biết nhưng hắn lại thừa hiểu điều này, mà sự ấm áp này hắn không thể nào cho cô mãi mãi, cứ nhìn thấy đó, ở bên cạnh hắn chỉ cần một phút sơ xảy thì họng súng đã chỉa vào gáy, người ở bên cạnh hắn nếu không gặp họa thì hắn sẽ là người chịu vạ lây, bởi vì kẻ giữ trong tay quá nhiều nhiều quyền lực thường không có được tình yêu hoặc không xứng để yêu.

Tề Thiếu Khanh thì khác với hắn hoàn toàn, anh có đủ ấm áp để cho cô cả một mặt trời, khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, sẽ không phải vì một lý do nào mà đau khổ. Anh là một người chồng mơ ước của tất cả phụ nữ, Hoắc Duật Hy vốn dĩ chính là như vậy cùng anh nắm tay đến trọn đời, chỉ vì tai nạn của 5 năm trước mà bỗng dưng hắn mới xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Phải không? Hai người gặp nhau vào năm năm trước?

Dù thế nào đi nữa thì bây giờ cô cũng đã trở lại đúng đường ray cuộc đời của mình, trở thành vợ của người đàn ông cho cô được nụ cười.

Câu chuyện cổ tích sẽ kết thúc, hoàng tử cứu được công chúa từ tay ác quỷ, và họ cùng nhau sống hạnh phúc suốt đời.

Cổ tích chỉ kể đến đây, con người muôn đời cũng chỉ thấy được đến đây, nên nào có thấy được giọt nước mắt của loài ác quỷ ở trang sau đó.

Một câu chuyện thường không kết thúc ở chương cuối, mà sẽ đi tiếp bằng một khoảng dư âm. Một tình yêu chân thật sẽ không kết thúc khi con người chết đi mà theo một nghĩa nào đó nó sẽ tan vào vĩnh hằng tồn tại thiên trường địa cửu cùng thời gian.

Một cuốn tiểu thuyết* mà Hoắc Duật Hy yêu thích nhất đã từng đề cập đến câu nói của M.Gorki như thế này: "Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp, bất kể lúc nó úa tàn. Tình yêu của chung quy vẫn là tình yêu, kể cả khi chúng ta chết đi."

Ác quỷ hận con người không phải vì chỉ cảm thông cho tình yêu thánh thiện của chàng hoàng tử, mà ác quỷ hận con người bởi vì họ ép chết tình yêu của nó, muốn bức tử trái tim của nó hoặc là, lợi dụng tình yêu của nó để làm công cụ hủy diệt nó.

Con người quen rồi với việc ác quỷ không có trái tim, và cho rằng tình yêu của nó là tội ác.

Tư Cảnh Hàn cuộn chặt thân thể lại, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm mới thấy hắn chật vật như thế.

Hắn tự hỏi vì sao lại đau thế này?

Cửa sổ trong phòng vẫn luôn mở toan, từng trận gió mùa đông mang theo tuyết bay tán loạn, cái lạnh khô héo càng làm mặt hắn thêm nhợt nhạt.

Vì sao lại đau thế này?

Ở chỗ này, bên trái lòng ngực vì sao lại đau đến thế này?

"Ba... Tiểu Bao đau lắm." Trong mơ màng đôi môi hắn khẽ lẩm bẩm...

"Ba ba... Tiểu Bao đau lắm, ở đây một mình lạnh lắm..."

Giọng của hắn nhỏ đến mức không nghe được gì, cứ như tiếng khóc lặng lẽ của một đứa trẻ bơ vơ.

Rồi tiếng khóc ấy ngày càng trở nên non nớt, nỗi đau dần hiện hữu rõ hơn.

Hu hu hu...

Tiếng khóc nghẹn ngào...

"Hu hu hu... Ba ba, cứu Tiểu Bao, Tiểu Bao đau lắm..."

Đứa bé tên là Tiểu Bao vẫn không ngừng giãy giụa, thân thể béo tròn trắng muốt quẫy đạp loạn xạ nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi bàn tay hung hãn của những người đàn ông to lớn.

Nhóc con nhìn về phía ba mình trong ánh mắt tuyệt vọng, Tiểu Bao còn quá nhỏ để hiểu vì sao ba ba không cứu mình, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế lăn xuống, qua đôi mi dày, qua cái nốt ruồi son nhỏ xíu bên mắt trái, qua cái má hây hây đầy thịt.

Nhóc con lần nữa giơ đôi tay ngắn ngủn, múp míp ra, cầu cứu: "Ba ba... cứu Tiểu Bao, Tiểu Bao đau quá... Hu hu hu..."

Một ánh dao sắc lạnh dần tiếng tới, mặc tình cho tiếng gào khóc của đứa trẻ ngay thơ, cứ thế một đường kéo thẳng xuống. Trên lưng Tiểu Bao một miệng dao kéo dài từ vai bên phải chạy đến tận eo bên trái...

"Oa..."

Một mảng trắng xóa... trước mắt chỉ còn là tuyết.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... tỉnh lại đi, Tiểu Bạch..."

Tư Cảnh Hàn từ trong giấc mơ choàng tỉnh, trong ánh mắt màu lam biếc vẫn còn sự kinh hoàng trong giấc mơ lúc nãy, hắn khó nhọc thở dốc, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống.

Lâu như vậy rồi vì sao lại mơ thấy giấc mơ này?

Nhưng đã bao lâu rồi, hắn vẫn luôn kinh hoàng như thế...

Mặc Lạc Phàm ngồi xuống giường lo lắng nhìn hắn, "Cậu làm sao vậy?"

Lần này Tư Cảnh Hàn mới chú ý đến sự xuất hiện của Mặc Lạc Phàm, hắn nâng mắt lên nhìn anh, mới biết bây giờ đã sáng, cửa sổ cũng được đóng kín lại chỉ còn thấy tuyết rơi ngoài trời.

"Không có gì." Hắn lắc đầu rồi mới thấp giọng nói: "Mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ thôi."

Mặc Lạc Phàm nghe đến lúc nhỏ thì thoáng dừng lại, trong mắt nổi lên chút xót xa, nhưng không nhắc đến thêm lời nào mà nhặt lọ thuốc giảm đau lên muốn đặt lên bàn thì chực thấy tấm thiệp mời, tay của anh cũng khẽ run lên.

Anh không ngờ Tề Thiếu Khanh cũng gửi thiệp cưới đến chỗ của Tư Cảnh Hàn, vốn dĩ anh còn muốn đến đây để lựa lời nói với hắn.

Tư Cảnh Hàn cũng nhìn ra tầm mắt của Mặc Lạc Phàm nhưng hắn không quá dao động, hoặc là không lưu tâm để ý đến hôn lễ kia. Hắn rời giường vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lúc trở ra thì một mạch tìm quần áo để thay, Mặc Lạc Phàm đứng ở đây nói vọng theo:

"Tiểu Bạch, xin lỗi cậu, nhưng đứng trên lập trường bạn bè, Tề gia kết hôn mình không thể không đi."

"Không liên quan đến mình." Tư Cảnh Hàn rất lạnh nhạt, điều này càng làm Mặc Lạc Phàm khó chịu hơn, anh trực tiếp theo hắn vào phòng thay đồ.

"Cậu thật sự cứ để như vậy luôn sao?"

Tư Cảnh Hàn mặc quần dài vào hỏi lại: "Cứ để như vậy? Ý cậu là sao mình không hiểu?"

"Cậu thật sự để cho họ được toại nguyện."

"Vậy cậu nói mình có quyền gì để ngăn cản." Hắn lại mặc áo, cài cúc cẩn thẩn, tiện tay mở tủ để trang sức của Hoắc Duật Hy ra lấy một khuy áo bông hoa bằng thủy tinh cài lên ngực trái.

"Cậu còn có..."

"Được rồi Lạc Phàm, cậu không cần nói nói nữa, mình lúc nhỏ chính là minh chứng rõ ràng cho những tranh đấu tình cảm. Bây giờ mình có một Bảo Bối đã là đủ lắm rồi. Còn Hoắc Duật Hy..." Đến đây hắn hơi ngừng lại, nhìn đến tấm thiệp trên bàn: "Là công chúa thì nên sống cùng hoàng tử của mình."

Mặc Lạc Phàm chết trân đứng đó, chỉ thấy căn phòng đã bị khí thế của người đàn ông kia rút cạn không khí.

*Cuốn tiểu thuyết được nhắc đến là: Bến xe của tác giả Thương Thái Vi.

Maksim Gorky là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học nước Nga vào thế kỷ 20.*

Truyện convert hay : Ta Bị Hào Môn Đại Lão Sủng Lên Trời

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio