Đêm trăng tháng mười , tại thành phố M , thời tiết khá lạnh
Vì là ban đêm nên ngoài đường người người qua lại đông đúc. Ban đêm tại Pub lại càng thêm náo nhiệt
Tại tựu điểm Jayz , bên trong phòng không ngừng truyền đến những hơi thở gấp , không sai , chính là đêm nay , vì tâm tình Nam Cung Ảnh không tốt nên anh đã đem Nghiên Huệ cùng đến Jayz tuỳ thích lấy một căn phòng ,
“ Ảnh ! Anh thật đáng ghét nha … nhẹ nhàng với người ta một chút không được hay sao?” Nghiên Huệ cầm ly rượu đỏ , đôi mắt quyến rũ , đôi môi không ngừng khiêu khích nhìn về hướng anh .
“ Tiểu Yêu Tinh , đêm nay anh sẽ thoả mãn em “ Bàn tay to lớn của Nam Cung Ảnh không ngừng đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn căng tròn đang sừng sững kia của Nghiên Huệ , miệng cô không ngừng phát ra những hơi thở gấp gáp
“ Vâng ! Ảnh , em muốn , em muốn , làm ơn cho em !” Nghiên Huệ không ngừng dẫy dụa , chủ động vòng đôi tay ôm cổ của Cung Ảnh , dâng đôi môi mọng đỏ .
“ Mạt Hàn ! Bữa ăn của phòng “ Người quản lí hướng về phía bếp hô to , Nhan Mạt Hàn tức giận buông tay việc đang làm lỡ dỡ , bưng đĩa món ăn màu bạc . Cô năm nay chỉ tuổi , cô có khát vọng chính là trở thành một thợ làm bánh giỏi , không ngờ lại được Jayz tuyển dụng sau khi trúng tuyển , tuy nhiên cả ngày chỉ giao cho cô việc phục vụ phần ăn cho khách , quản lí khách sạn khinh rẻ cô cho rằng ngay cả tuổi cô cũng không thể đem ra làm cho khách hài lòng
Cô bưng phần ăn đứng trước cửa phòng , cô nhấn chuông phòng , đứng đợi nhưng không ai ra mở cửa
Bên trong phòng
“ Con mẹ nó ! Là ai không biết điều , gõ cửa đúng này !” Miệng của Nam Cung Ảnh không ngừng mắng nhiết nhưng bàn tay thì không ngừng tiếp tục hoạt động
“ Tại sao lại không mở cửa ?” Nhan Mạt Hàn đứng bên ngoài nói thầm , tò mò nhìn xuống khoá cửa , thật ngạc nhiên là khoá cửa không hề khoá nhưng nếu như vậy thì cũng không thể tự ý mình mở ra mà xem được , Mạt Hàn đứng trước cửa , do dự không biết nên làm sao . Nhưng cô sợ nếu như phần ăn không giao cho khách cô sẽ bị quản lí mắng , cộng thêm sự hiếu kì trong lòng cho nên cô xê dịch bước chân mà tiến tới , ngón tay khẽ nhẹ nhàng mở khoá cửa , cánh cửa tuyệt nhiên mà mở ra
“ Ảnh , em muốn , cho em !” Còn chưa mở hết cánh cửa , Mạt Hàn đã nghe bên trong không ngừng phát ra những tiếng rên rĩ thống khổ , tay cô run lên , đĩa ăn cứ như thế mà rớt xuống đất nhưng bi kịch ở đây chính là …
“ Ầm “ Đĩa đồ ăn trên tay cô đã rớt hết xuống đất , những thức ăn trong dĩa đã rớt ra gần hết , bên trong phòng phát lên tiếng giận giữ của người đàn ông
“ Ai ? Là Ai?” Nam Cung Ảnh chỉnh sửa quần áo , tuỳ tay ném cho Nghiên Huệ cái chăn
Khuôn mặt của Nhan Mạt Hàn liền thay đổi sắc thái , thật , chết thật rồi chắc chắn là làm phiền chuyện của người khác rồi , cô vội vàng trốn đi , liền xoay người thì cổ tay của cô đã bị Nam Cung Ảnh tóm chặt
“ Mẹ kiếp !” Nghiên Huệ khó chịu bước xuống giường mặc quần áo vào rồi la mắng “ Là ai không biết điều như vậy , không biết nhấn chuông hay gõ cửa sao? Mà nếu có nhấn chuông hay gõ cửa khách không ra mở cửa thì tự tiện đi vào à? Thật là vô học , không được dạy dỗ !”Nghiên Huệ sửa sang lại mái tóc rối tung , đi ra .
“ Thật… Thật … Xin lỗi !” Nhan Mạt Hàn cuối đầu , thầm nghĩ , lúc này cô thật sự xong đời rồi
“ Cô ! đứng đó ! đừng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ rời đi !” Nam Cung Ảnh chỉ thẳng vào người Mạt Hàn , bịch một tiếng khoá trái cửa lại.
“ Nhưng … nhưng nếu tôi không quay trở lại sẽ bị quản lí mắng !” Nhan Mạt Hàn nhìn Cung Ảnh với vẻ mặt cầu xin , Cung Ảnh nhìn người con gái đứng trước mặt , khoé miệng công lên một nụ cười tà ác
“ Nghiên Huệ ! em đi về trước đi “ Nam Cung Anh lấy chi phiếu tiện tay ghi vài con số , ký tên rồi ném cho Nghiên Huệ
“ Ảnh ! sao anh lại có thể như vậy , anh cũng thừa hiểu người em yêu là anh , không phải là tiền của anh nha !” Nghiên Huệ nhất thời bối rối , trên mặt còn vương lại một ít lớp trang điểm , đồng thời khóc
“ Kêu đi thì đi đi , đừng nói nhiều lời vô nghĩa , nếu không sẽ không có lần sau !” Nam Cung Ảnh không liếc nhìn Nghiên Huệ dù chỉ là một cái , tiện tay kéo Nhan Mạt Hàn vào phòng trong , Nghiên Huệ hung hăng liếc nhìn Mạt Hàn , cầm chi phiếu bước ra đóng sầm cửa lại
“ Ah , việc này , tôi thật sự không cố tình quấy rầy chuyện của các người , tôi , tôi cái đó tôi dọn dẹp đồ ăn dưới đất và đi kiếm cô ta về , hai người vẫn có thể tiếp tục chuyện đang dang dỡ “ Mạt Hàn không suy nghĩ liền nói ra một mạch , đứng dậy liền muốn trốn chạy
“ Không cần ! Tôi sẽ tự gọi cho quản lí của cô “ Nam Cung Ảnh tiến đến , cầm lấy điện thoại riêng của khách sạn , còn cố ý mở loa ngoài .
“ Này , cô gái lúc nãy đem đồ ăn đến phòng tôi , hôm nay sẽ ở lại qua đêm cùng với tôi , những thứ khác không cần động tới !” Nam Cung Ảnh nói , Nhan Mạt Hàn liền lập tức nhảy dựng lên , chạy đến phía điện thoại la lo lên “ Không ! quản lí mau đến cứu tôi , đừng hiểu lầm !”
“ Còn nữa , từ hôm nay trở đi , cô ta cũng sẽ không quay trở lại nơi này để làm việc “ Nam Cung Ảnh nhíu mày , nở một nụ cười ma mị
“ A, dạ dạ , tôi biết rồi tổng giám đốc , ngài có thể cho Mạt Hàn nói với tôi vài câu được không?” Bên kia quản lí dậm dậm chân , rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Phòng như thế nào lại có thể nhầm sang phòng .
“ Ah , quản lí tới cứu ta , trong phòng lúc nãy chỉ là đang xảy ra chuyện ân ái , tôi không cẩn thận lại tiến vào phá hỏng chuyện của họ “ Nhan Mạt Hàn định cầm điện thoại lên tắt loa ngoài , thì đã bị cánh tay hung hăng của Cung Ảnh nắm lại
“ Mạt Hàn ! Làm sao có thể để chuyện như vậy ? Sao có thể đưa đồ ăn nhầm phòng? Cô tốt nhất hãy lắng nghe đây , Nam Cung Tổng Tài nói thế nào là như thế đó , bây giờ cô không còn là người làm trong khách sạn này nữa . Cô mà có thể được Nam Cung Tổng Tài coi trọng là coi như cô tích gấp đôi tám đời đức của mình rồi , như vậy cô có thể hiểu rồi chứ? Nam Cung Ảnh nghe người quản lí nói như thế , anh ngước nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ủ rủ trước mặt , cảm thấy có một chút hứng thú
Ngay sau đó , Nam Cung Ảnh liền nhấn điện thoại
Cúp điện thoại xuống , Mạt Hàn ngẩng đầu lên , suy nghĩ về câu nói kia . “Nhầm phòng ? Sao lại có thể ? Làm sao mình có thể đưa sai phòng?” Câu hỏi quanh quẩn trong đầu của cô , sau đó cô ngạc nhiên nhìn Nam Cung Ảnh …..
Nam Cung Ảnh khó hiểu “ Này , cô không bị gì đó chứ?” Nhan Mạt Hàn hô to “ A a a ! Mình đang nghe lầm ah “ Cô phiền não tự nắm lấy tóc mình , nhưng mọi thứ đã quá muộn màng