Lăng Thị, tập đoàn về trang sức, không một ai là không biết về thời hoàng kim của nó. Nếu như nói các tập đoàn trang sức khác, họ phải có thời gian mất ít nhất là năm mới có thể làm ra thương hiệu riêng của mình và cho ra đời sản phẩm đầu tiên, lấy đó làm dấu mốc cho tên tuổi mình. Nhưng đối với Lăng Thị thì lại khác, học đã làm chấn động giới kinh doanh. Từ khi thành lập, Lăng Thị đã có ngay thương hiệu của riêng mình, những khu vực thương mại, cửa hàng trang sức lớn nhất đều thuộc quyền sở hữu của Lăng Thị, trong đó có Tâm Phúc. Tâm Phúc là khu thương mại lớn nhất lúc bấy giờ, vị trí nằm ngay giữa thành phố, mỗi ngày đông đảo người ra vào, doanh thu hàng tháng tăng vụt và phải nói Tâm Phúc là niềm tự hào của Lăng Thị. Nhưng sự việc xảy ra ngay chính lúc Tâm Phúc hưng thịnh nhất, tổng giám đốc Tâm Phúc đã bị cảnh sát tra ra là có liên quan tới vụ buôn bán ma túy, sự việc này đã làm dậy sóng trong doanh nghiệp và tất nhiên điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới Lăng Thị. Sau khi bị đưa đi, vị tổng giám đốc đó một mực phủ nhận cho rằng mình bị oan, nhưng sau khi phía bên cảnh sát đưa bằng chứng xác thực trước mặt thì anh ta lại không ngụy biện thêm gì. Vì là nhà lãnh đạo trực tiếp nên Lăng Quân cũng bị đưa đi điều tra, chịu trách nhiệm. Sau khi lấy lời khai của Lăng Quân, vị tổng giám đốc kia liền bị kiện cáo nhưng đối phương hoàn toàn không phải là Lăng Thị mà là một người vô danh khiến cho sự việc trở nên phức tạp. Vụ kiện cáo này có vẻ như là bước ngoặt lớn đối với Lăng Thị. Có mặt tại toà án, sau khi kết thúc điều tra, vị tổng giám đốc bị kết án năm tù, còn Lăng Thị dường như vụ kiện cáo này không nhằm vào tổng giám đốc mà lại nhằm trực tiếp vào Lăng Quân nhưng sự việc thế nào thì không một ai biết. Còn về dự án Tâm Phúc thì Lăng Thị vẫn tiếp tục muốn thu mua nó khiến cho mọi người ai ai cũng phải ngạc nhiên.
Đối với An Kỳ, chuyện về Lăng Thị cô cũng chưa tra được gì nhiều, chí ít là chuyện liên quan tới vụ kiện xảy ra vào năm trước vì vụ kiện cáo này chỉ mới về một phía là Tâm Phúc còn Lăng Thị gần như không tra được gì, điều này khiến An Kỳ vô cùng khó hiểu.
Khoảng cách giữa hai người không phải là lớn, sau khi hai người tách ra, lúc này An Kỳ mới phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về phía này. Phải nói rằng từ trước đến nay chưa một ai thấy chủ tịch Tả Thị gần gũi với sắc nữ, không riêng gì bất cứ ai, Trịnh Vĩ cũng vậy. Mặc dù đã theo Tả Dật được hơn năm nhưng quả thực là anh chưa bao giờ thấy bạn mình gần với sắc nữ bao giờ. Nhưng sau khi chứng kiến màn nhảy của An Kỳ và Tả Dật mọi người không khỏi ngạc nhiên. Còn An Kỳ đối với tình huống này thì có đôi chút khó chịu, làm gì mà phải nhìn chằm chằm thế. Chưa kịp để ai nói lời cảm thán Tả Dật lại một lần nữa xoay người rời đi mà lần này Trịnh Vĩ cũng đi theo. Mọi người thấy Tả Dật rời đi thì cũng không còn chú ý gì nữa, vội tản ra. Điều này khiến An kỳ vô cùng khó hiểu, một lúc sau, cô cũng xoay người rời khỏi. Đến chỗ khuôn viên, An Kỳ dừng chân tại đây, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bầu trời lúc bấy giờ đã tối đen, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cảm giác vô cùng dễ chịu. Không gian nơi đây quả thực An Kỳ thích vô cùng, đang tận hưởng cảm giác khoái lạc thì đằng sau có người nói tới:
"Sao lại ra đây rồi?"
Người đó vừa nói vừa tiến lại gần, là Liễu Anh.
An Kỳ xoay người, bắt gặp ánh mắt của bà, An Kỳ nhẹ giọng đáp:
"Chỉ là trong kia quá ngột ngạt nên cháu muốn ra đi dạo một chút."
Liễu Anh nghe vậy thì mỉm cười:
"Cháu quả thực rất giống ba cháu."
Câu nói này An Kỳ cũng đã nghe qua vô số lần, quả thực bản thân An Kỳ cũng thấy mình rất giống ba.
"Mọi người ai cũng nói vậy." An kỳ đáp lại.
Liễu Anh đứng cạnh An Kỳ, kể lại cho cô nghe chuyện của hai người thuở đi học. Nghe xong, An Kỳ vô cùng thích thú, miệng cười nói:
"Tình bạn của hai người phải nói là rất tốt ạ."
Liễu Anh tán đồng với câu nói của An Kỳ, gật đầu. Bất chợt nhớ tới chuyện gì, An Kỳ bèn nhìn đồng hồ đáp:
"Cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước."
Liễu Anh cũng không tiện giữ lại bèn cười:
"Cho ta hỏi thăm ba mẹ cháu."
An Kỳ "vâng" một tiếng liền rời đi.Đến cổng chính, một chiếc xe đã đợi cô sẵn ở đó, thấy An Kỳ đi tời, người bên trong liền mở cửa bước xuống:
"Tiểu thư." Bách Dạ gọi.
An Kỳ đã nói với Bách Dạ, trong tập đoàn thì có thể gọi cô một tiếng chủ tịch nhưng khi ra ngoài thì chỉ cần gọi tiểu thư là được. Bách Dạ nghe vậy cũng không phải đối, liền thực hiện luôn.
An Kỳ thấy người trước mặt, liền nhanh chóng vào xe. Bách Dạ cũng theo vào, chiếc xe từ từ di chuyển.
"Mọi việc vẫn ổn chứ, tiểu thư?" Bách Dạ lên tiếng.
An Kỳ chưa bao giờ tham gia vào những buổi tiệc như vậy, quả thực mệt, lười nhác nói:
"Vẫn ổn mà."
Chợt như nhớ ra điều gì, An Kỳ vội nói:
"Đúng rồi, hôm nay tôi có gặp một người."
"Là ai?"
"Chính là vị chủ tịch của Tả Thị, Tả Dật."
Sau khi An kỳ nói ra cái tên này, sắc mặt Bách Dạ chợt đổi nhưng rất nhanh anh khôi phục dáng vẻ cũ:
"Cũng không có gì lạ."
An Kỳ nghe vậy cũng chỉ gật đầu, điều này hoàn toàn có lý. Không ai nói thêm câu nào, chiếc xe vẫn vậy mà rời khỏi.
Sau khi rời khỏi biệt thự Lăng Thị, Tả Dật cùng Trịnh Vĩ lái xe rời đi, không khí trở nên im lặng khác thường.
"Qủa không ngờ." Trịnh Vĩ là người lên tiếng đầu tiên.
Tả Dật ánh mắt vẫn nhìn về trước nói:
"Chuyện gì?"
Trịnh Vĩ nói tiếp câu còn lại:
"Người con gái mà cậu gặp lại chính là chủ tịch Thương Thịnh, con gái An Trạch."
Nghe đến tên này, Tả Dật nhíu máy. Một lúc sau anh mới nói:
"Còn cậu thì sao?"
Đột nhiên bị hỏi tới, Trịnh Vĩ bỗng giật mình:
"Tôi thì sao chứ?"
Tả Dật cười nửa miệng, thấy dáng vẻ này của anh Trịnh Vĩ cũng phần nào hiểu được:
"Ây da, cậu có thể quên đi được không."
"Không thể." Tả Dật nói chắc nịch.
Không muốn bàn tiếp về chủ đề này nữa, Trịnh Vĩ đổi:
"Dự án Tâm Phúc, cậu định thế nào?"
Đối với người đàn ông này, ngoài công việc ra thì cũng chả có gì để nói.
"Tôi nhận."
Câu trả lời của anh khiến Trịnh Vĩ vô cùng ngạc nhiên:
"Không nhầm đấy chứ, cậu cũng không phải là không biết gì về nó đâu."
Trịnh vĩ muốn nói về vụ kiện năm đó, Tả Dật đương nhiên biết:
"Cái tôi quan tâm là hiện tại."
"Thế còn..." chưa nói xong câu thì Tả Dật ngắt lời:
"Để xem."
Nói xong, Tả Dật tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn.