Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

chương 4: -tình một đêm?-

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người thanh niên áo quần bị ướt một mảng tạo thành một vết tròn to đùng trước ngực. May thay rằng anh mặc áo tối màu, nếu như chỉ nhìn lướt qua thì nó giống như bị nước bắn vào không quá bắt mắt. Bất thình lình bị một người con gái va phải, quần áo bắn bẩn người thanh niên liền tức giận, bàn tay thô ráp nắm chặt cằm người trước mặt, hai đôi mắt trợn tròn:

"Con đĩ này, mày dám làm bẩn quần áo tao à?"

An Kỳ đầu ốc quay cuồng đột nhiên bị người đàn ông này giữ cằm, cô bất giác nhíu chặt mày. Thấy thài độ của An Kỳ người đàn ông càng giận giữ:

"Mẹ kiếp, thái độ này là sao? Chỉ là một con điếm ở đây mà dám ra vẻ thanh cao à? Ông đây khinh."

Đối với quán bar The King mà nói, không giống như các quán khác, ở đây nhân viên phục vụ nam thì ít chỉ điếm trên đầu ngón tay còn nữ nhân thì nhiều không tả. Mà hôm nay An Kỳ cô không mặc quần áo như ngày thường mà thay vào đó cô mặc một chiếc váy bó sát người màu đen càng làm tôn thêm dáng người thon thả, quyến rũ, phía trên để lộ bờ vai trắng nõn. Cũng vì cách ăn mặc táo bạo của cô hôm nay mà người đàn ông lầm tưởng rằng cô làm việc ở đây giống như những người phụ nữ kia.

An Kỳ ngước đôi mắt nhìn đối phương, đập vào đó là vết bẩn trước ngực, liền tỉnh ngộ:

"Thành thật xin lỗi, là do tôi uống quá chén."

Người đàn ông không vì thế mà bỏ qua cho cô. giọng nói giận dữ:

"Mày tưởng xin lỗi là xong à?"

Nói đoạn, người đàn ông liền giơ tay lên nhưng chưa kịp hạ xuống thì bất chợt bị một bàn tay khác ngăn lại. Người đàn ông đó quay lại thì thấy chủ nhân của bàn tay đó là một người đàn ông, người đó cao hơn anh ta một cái đầu. Thấy chuyện của mình bỗng chốc bị người khác xen ngang, người đàn ông càng tức giận hơn, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ đi, quát:

"Mày là đứa nào mà dám xen vào chuyên của tao?"

Người kia không vì giọng điệu của ông mà buông tay thay vào đó càng giữ chặt hơn:

"Đàn ông mà ra tay với phụ nữ thì có biết bị gọi là gì không?"

Tự nhiên bị hỏi câu này, người đàn ông lấy làm lạ, nhìn hỏi:

"Là gì?"

"Hẹ hạ." Giọng điệu của người kia trầm ấm.

Bị chửi, người đàn ông càng giận, cố gắng giằng tay mình ra nhưng người trước mặt sao mà khỏe quá, mấy lần mà không được, người đàn ông nói:

"Mày chửi ai? Nói ai hèn? Mày có biết tao là ai không?"

Người kia vẻ mặt như không mấy để ý hỏi lại:

"Tại sao phải biết?"

Do vừa rồi đột nhiên bị chen ngang, người đàn ông quá giận không nhìn rõ gương mặt đối phương. Khi nghe câu nói vừa rồi, bất giác lòng lạnh đi, nhìn chăm chăm vào người trước mắt, một lúc sau thái độ anh ta khác hẳn, mặt biến sắc giọng cũng lạc hẳn đi, lắp bắp:

"Anh...Anh...Tôi có mắt như mù không thấy thái sơn, mong anh thứ lỗi."

Tại sao lại là người đó cơ chứ? Anh ta nghĩ thầm.

Người kia buông tay người đàn ông, giọng điệu lạnh đi vài phần:

"Cút."

Người đàn ông ba chân bốn cẳng vội chạy đi, ngu gì mà ở lại.

Lúc này, người kia nhìn cô gái trước mắt, xong đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không ổn. Người anh bỗng chốc nóng rực, chợt nhận ra được điều gì đó, anh cầm tay An Kỳ kéo thẳng một mạch vào phòng vip cách đó không xa. Cảnh này đã được bàn phía đối diện chụp lại.

Trong phòng vip khác, vì mãi không thấy An Kỳ quay lại Hạ Lâm liền cảm thấy lo lắng, định đứng dậy ra ngoài xem có chuyện gì, bỗng nhiên chuông điện thoại của cô reo lên, Hạ Lâm lấy điện ra liền thấy tên hiện thị là ba yêu quý vội bắt máy:

"Ba ạ."

Bên kia truyền đến giọng nói:

"Tiểu Lâm, con về nhà đi, ta và mẹ con có chuyện muốn nói."

Đột nhiên bị gọi về, Hạ Lâm sinh ra nghi hoặc:

"Vâng con về ngay ạ."

Người bên cạnh Dương Lãnh cũng nhận được điện thoại từ mẹ mình:

"Mẹ."

"Con về ngay cho mẹ." Bên kia giọng nói có vẻ gấp gáp Dương Lãnh vội vâng ạ rồi cúp máy. Cả hai nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Hạ Lâm lên tiếng:

"Thôi có lẽ mình phải để lại lời nhắn cho Tiểu Kỳ vậy."

Dương Lãnh tán đồng với ý kiến của cô. Sau khi viết xong hai người họ liền rời đi.

Ở một bàn khác bên ngoài, có một người bên này cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại:

"Quả này xem tên đó có thể chịu được không? Suốt ngày nói mình trăng hoa xem đêm nay người xử trí thế nào?" Người đàn ông nọ tay cầm chiếc điện thoại nói bằng giọng điệu thích thú. Xong cất chiếc điện vào túi, lấy ví rút ra một tờ chi phiếu để xuống bàn, làm động tác rời đi. Quán bar lúc này càng tấc nập người ra vào vì là nửa đêm, sắc trời chỉ còn một mảng tối sầm, thời tiết về đêm cũng lạnh hẳn đi, không khí bên ngoài quán dần chìm xuống lặng yên.

Bên kia căn phòng, vì chút hết được tất cả nên dạ dày cũng nhẹ nhõm hẳn đi, An Kỳ tỉnh lại đầu óc mơ hồ đau, lắc lắc vài cái thì cô phát hiện căn phòng này không phải phòng của mình, đây là một phòng vip khác. Thấy lạ, cô liền nhìn ngó xung quay chợt phát hiện có một người đàn ông nằm cạnh mình. Chiếc ghế cô đang ngồi vô cùng rộng lớn khác hẳn với các phòng vip khác, có thể ngồi đến , người chứ đừng nói chỉ có cô và người đàn ông kia. An Kỳ suy nghĩ một lát phát hiện mình không quen người này, chiếc vày trên người cô lộn xộn, nhăn nhúm hết lại. Rồi cô phát hiện ra một điều không đúng, tư thế của cô và người này phải nói là vô cùng...mờ ám. Nửa người của cô như đang nằm trên cơ thể của người đàn ông này.

An Kỳ tinh thần đôi chút bất an, chẳng lẽ. Cô vội xua đi cái suy nghĩ vừa rồi, bất giác nhìn đồng hồ cũng đã là nữa đêm. Không suy nghĩ nhiều, vội đứng dậy cô liền sửa soạn lại chiếc váy mặc trên người rồi ra khỏi phòng. Cô quay lại căn phòng vip của mình thì thấy không có ai bỗng chốc tức giận. Đang đứng nhìn ngó thì cô thấy một tờ giấy có vài nét chữa. An Kỳ cầm lên đọc:

"Bọn mình có việc về trước nhé!". Dám bỏ mình ở lại.

Đang mải nghĩ bỗng có người mở của bước vào:

"Chị có phải là người trong phòng này không ạ?" Người mở miệng là một cậu nhân viên của quán.

An Kỳ xoay người lại nhìn đối phương:

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"À trong lúc dọn dẹp thì tôi thấy có chiếc ví với điện thoại để quên. Đang không biết là của ai thì thấy chị đi vào phòng này thì tôi nghĩ là chị quay lại tìm." Nói đoạn người thanh niên rút ra chiếc ví da cùng điện thoại đưa tới trước mặt An Kỳ.

An Kỳ nhận lại từ tay cậu nhân viên:

"À đúng là của tôi, cảm ơn cậu." Nói xong cô xoay người rời đi.

Đến chỗ để xe, An Kỳ rút chiếc chìa khóa từ trong ví ra mở cửa khởi động xe. Cô bất giác nhớ lại tình cảnh vừa rồi bỗng khuôn mặt đỏ rực, quả thực đây là lần đầu tiên cô trải qua loại chuyện này. Lẽ nào mình với anh tả đã xảy ra tình một đêm? An Kỳ vội lắc đầu, chân nhấn ga, chiếc xe lập tức tăng tốc rời khỏi The King.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio