Sau khi ăn uống xong xuôi, An Kỳ rót đầy một cuốc nước rồi đưa cho Tả Dật. Đây là lần đâu cô chăm sóc người bệnh, những gì cô biết đã đều làm hết rồi nhưng chỉ có duy nhất một việc.
Là tắm rửa.
Từ lúc hai người họ lạc trong rừng đã hơn một ngày không tắm rồi, An Kỳ chỉ kịp thay bộ váy kia ra mặc lại bộ quần áo đã được Tiểu Đoá giặt sạch sẽ, còn Tả Dật đến quần áo còn chưa thay, chắc chắn rất khó chịu. Cô không muốn đề cập tới chuyện này trước mặt anh nhưng tình trạng vết thương của anh cần phải được rửa sạch sẽ.
"À, cái đó."
An Kỳ lên tiếng nhưng không biết phải mở lời như nào, Tả Dật nhìn cô mất nửa ngày vẫn không nói:
"Cái gì?"
An Kỳ ấp úng mãi một hồi, một nam một nữ ở trong phòng mà lại nói về vấn đề này, cũng có một phần e ngại. Cuối cùng An Kỳ nhìn quần áo của anh nói:
"Anh có cần rửa vết thương không?"
Lời đến môi lại khác hoàn toàn nhưng ý cũng không khác nhau là mấy. Tả Dật đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, bác sĩ cũng đã dặn là phải luôn giữ vết thương sạch sẽ nếu khôngg rất dễ bị nhiễm trùng. Anh nhìn lên An Kỳ, gương mặt thích thú:
"Cô nhắc tôi mới nhớ. Đến giờ phải rửa nó rồi."
Tả Dật có ý định ngồi lên, An Kỳ tinh ý nhanh chóng tiến tới giúp anh, một tay cô đỡ đằng sau lưng tay còn lại cố gắng không để chạm vào vết thương của anh. Sau khi đỡ được Tả Dật ngồi dậy, anh nhìn An Kỳ chợt khuôn mặt nghiêm lại:
"Có một vấn đề."
Thấy đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy, An Kỳ dấng lên cảm giác:
"Sao vậy?"
Tả Dật vẫn giữ nguyên nét mặt nhìn cô, anh từ từ ghé sát vào tai cô cố tình làm điệu bộ mờ ám:
"Tôi, không cởi được áo."
Anh cố ý ngưng lại chữ "tôi" làm như vấn đề rất nghiêm trọng. An Kỳ giờ phút này rất muốn hất cái khuôn mặt yêu nghiệt kia ra. Cô phát hiện càng tiếp xúc càng thấy con người này nguy hiểm theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Chẳng phải tay kia vẫn nguyên vẹn không vết xước kia sao.
"Anh không phải là bị tật cả hai tay."
Tả Dật nghe vậy liền không nhịn được bật cười, cách nói này rất hay. Anh nhìn An Kỳ, người con gái này khác hoàn toàn so với những vị tiểu thư nhà danh giá khác.
"Không phải cứ bị tật mới không cởi được."
Tả Dật không cho An Kỳ có đường lui, liên tiếp dồn cô bằng những lời mờ ám. Bản thân An Kỳ không phải là dạng con gái mơ mộng gì nhưng lúc này anh khiến cô có suy nghĩ lệch lạc. Cô nhìn anh khẳng định:
"Anh không tự cởi được?"
Tả Dật rất nhanh gật đầu mà không hề do dự như thể là toàn bộ những gì anh nói đều là thật.
"Trước tiên anh tránh chút đã."
Tả Dật thản nhiên lùi về sau tạo khoảng cách vừa đủ cho hai người. An Kỳ tiến lên một bước, bàn tay đưa đến chỗ cúc áo ngước lên nhìn anh một cái rồi cúi xuống. Tả Dật phía trên nhìn cô bỗng ánh mắt toát ra sự dịu dàng hiếm có.
Tại nghĩa trang, Tả Diên Nghi nghe câu nói của An Trạch có phần tức giận:
"Mất trí nhớ? Mấy người đang bịa đại một lý do à?"
Bà đương nhiên sao tin được lời An Trạch vừa nói, chuyện xảy ra lớn đến vậy tại sao nói mất trí là mất ngay được. Gia Nguyệt một bên vội nói:
"Trương phu nhân, chúng tôi không lừa chị. Con bé quả thực không nhớ gì cả."
Tả Diên Nghi nhìn hai người trước mắt rồi đánh mắt nhìn sang bức hình con trai bà. Một lúc sau nói:
"Hai người đi đi, đừng bao giờ tới đây nữa."
Thế là quá đủ rồi.
An Trạch và Gia Nguyệt không còn cách nào khác, Tả Diên Nghi không tin lời họ nói thì họ cũng không biết phải làm sao, có trách thì trách hai người.
Phía bên kia nghĩa trang, An Trác và Ngô Ánh Đồng đứng đối diện nhau, họ đã hơn năm không gặp kể từ khi mọi chuyện xảy ra.
"Hôm nay là ngày giỗ của con bé, tôi đến thăm con một chút."
Ngô Ánh Đồng tức giận nhìn người đàn ông trước mắt, bà đã thề là sẽ không bao giờ gặp lại người này một lần nào nữa nhưng ông trời thật biết trêu người.
"Con bé ra nông nỗi này tất cả đều do ông."
An Trác biết Ngô Ánh Đồng đang trách mình, bản thân ông ta suốt mấy năm nay cũng tự trách bản thân, trách tại sao mình lại làm ra việc dại dột ấy để đến bây giờ tự hại chết con mình.
Thật ra An Trác Và Ngô Ánh Đồng hai người họ chỉ đăng ký kết hôn chứ không có tổ chức đám cưới, nếu không vì đứa trẻ thì hai người cũng chẳng có cái gọi là vợ chồng trên danh nghĩa.