Kế hoạch điên dại của An Trác thế nhưng mọi tội lỗi đã âm thầm tính hết lên người An Kỳ, từ nạn nhân trong phút chốc lại trở thành tội phạm. Tất cả những gì mà cô nhớ chỉ dừng lại tại thời điểm bản thân nhận ra Trương Tử Hùng bị chết cháy, mọi lỗi lầm đều là do cô.
Tả Diên Nghi sau khi biết được tất cả bà đã ấn định rằng cả nhà họ An chính là hung thủ giết chết con trai mình. Cái ngày mà An Trạch đến thương lượng, bà không thể ngờ rằng ông lại có thể đi bao che cho mọi sự điên khùng của em trai mình, lại nói cũng chính bản thân ông ta đã một tay giết luôn đứa con gái duy nhất của ông với Ngô Ánh Đồng. Chẳng trách tại sao Ngô Ánh Đồng lại hận ông ta đến vậy.
“Người bác nên tính sổ không phải là cô ấy.”
Tả Dật trên tay vẫn cầm chặt lấy túi đựng chiếc khăn mùi xoa của An Trác mà thầm siết chặt lại. Thực chất chuyện này anh cũng vừa mới biết cách đây ít hôm, chính là cái ngày mà anh thổ lộ với cô tại bệnh viện, Tả Dật đã cho người tới điều tra ngọn ngành sự việc, những gì mà bác gái nói với gia đình anh chỉ mới là một nửa sự việc.
An Kỳ đứng chết chân tại đó nghe những gì mà hai người họ nói với nhau. Chú của cô vì muốn con gái ông có được người mình yêu mà không từ lấy bất kì thủ đoạn nào kể cả đấy là mạng người. Cô thoáng rùng mình khi biết An Trác đã từ giết mình không thành. Chợt nghĩ tới ba mẹ cô chưa từng nói qua chuyện này, đến tận giờ cô mới biết.
“Những gì anh nói, hoàn toàn là sự thật?”
Cô quay sang hỏi Tả Dật, vì quá kinh ngạc mà nước mắt chợt rơi xuống khóe mắt. Thấy giọt nước mắt đó của cô, Tả Dật trong lòng trùng xuống tiến tới bên cô:
“Tất cả mọi chuyện, thật sự không phải do em. An Kỳ, bản thân em cũng là người bị hại, sự thật bị giấu kín đã đẩy em thành tội phạm. Anh không dám nói sai, em không có làm gì cả.”
Trong suốt năm năm qua, cô đã phải chịu cái mác tội phạm giết người, đau khổ năm đó đã làm cô quên đi những đoạn kí ức vốn tốt đẹp của hai người, Tả Dật bản thân vô cùng khó chịu, cảm thấy có lội và tự trách khi trước kia anh cũng cùng mấy người họ mà định cho cô tội danh đó.
Thời gian họ quen biết nhau quả thực không nhiều, nhân duyên đã đưa họ tới gặp mặt tại quan bar lần đó và liên tiếp những lần sau đấy. Đối với anh khoảng thời gian đẹp nhất là khi cùng cô ở tại khu rừng để cứu A Tiêu, lần đó nguy hiểm trùng trùng những đổi lại giúp họ nhận ra được tình cảm thật sự của mình. Tình yêu của họ không quá mức mãnh liệt như những cặp đôi khác, không có thời gian để tìm hiểu về nhau như người ta. Những giai đoạn rất đỗi bình thường của các cặp hai người họ hoàn toàn không trải qua, nhưng họ có một điều đặc biệt đó là sự tương trợ. Chính sự tương trợ đó đã kéo họ về với nhau, có thể nói Tả Dật và An Kỳ từ là hai người xa lạ bỗng trở thành đối tác, rồi đến sát cánh bên nhau cùng vượt qua khó khăn và cuối cùng trở thành người yêu.
Hai người đi qua từng giai đoạn nhỏ tưởng chừng như không có những lại liên quan đến lạ thường.
“Anh là biết từ lâu rồi?”
Bản thân Tả Dật cũng cầu mong là vậy nhưng sự thật lại không bao giờ như mình mong muốn. Anh ôm lấy bả vai cô mà nói:
“Không có. Anh cũng mới biết.”
An Kỳ nhìn anh, có thể nói cô hoàn toàn tin tưởng vào người đàn ông này, anh nói vậy thì chính là vậy. Nguyên nhân không phải do anh mà là từ chính cô, An Kỳ sợ rằng anh sẽ vì cô mà cũng giống như Tử Hùng rời bỏ cô, để lại cô một mình. Một khắc sau, sự sợ hãi này bỗng hóa thành hành động, cô không để ý rằng trong phòng vẫn còn người mà đặt một nụ hôn. Nụ hôn của cô như lấy đầy khoảng cách giữa hai người, từ từ sát lại gần nhau, An Kỳ ôm chặt lấy Tả Dật như thể sợ anh sẽ đi mất.
Tả Dật bị hành động bất thình lình của cô làm cho ngây người. Thời gian này, toàn bộ hầu như đều là anh chủ động, cũng gắt gao ôm lấy cô nhưng khi vừa chạm tay thì phát hiện toàn thân cô run một hồi. Một phút sau, An Kỳ thả lỏng cả người đưa về sau:
“Tả Dật, em muốn anh thành thật trả lời em.”
Tả Dật vẫn còn lưu luyến nụ hôn vừa rồi, nghe thấy cô hỏi thì lập tức lấy lại tinh thần nhưng cánh tay vẫn đang ôm lấy An Kỳ:
“Anh sẽ thành thật.”
An Kỳ không biết tại sao lúc này lại có phần hơi e dè, cô chợt đánh mắt qua nhìn Tả Diên Nghi nãy giờ vẫn chưng bộ mặt nhìn hai người bọn họ. Bất chợt một bàn tay kéo gương mặt cô qua lại:
“Đừng nhìn đi đâu khác, không cần bận tâm.”
An Kỳ thiếu chút nữa bật cười với cái thái độ ngôn cuồng này của anh. Rõ ràng đây là nhà người ta, chủ nhà vẫn còn ở đây vậy mà anh lại nói cứ như đây là biệt thự của anh vậy.
“Anh có hay không sẽ bỏ rơi em?”
Nghe được câu hỏi của cô, Tả Dật mới biết tại sao vừa rồi toàn thân cô lại run lên. Nhận thấy được sự lo lắng của cô, Tả Dật cũng không nghĩ nhiều mà nói:
“Không bao giờ.”
Tả Dật vừa đau lòng vừa cảm động với sự lo lắng này của cô. Có thể khẳng định rằng cô đã hoàn toàn chấp nhận anh, cũng vì bản thân đã từng trải qua cũng đã từng đau khổ nên cô mới sinh ra loại sợ hãi lo lắng đó, đây là điều mà anh đau lòng cho cô. Tình cảm của cô đối với anh cũng không kém Tả Dật là bao, chỉ có điều trước giờ cô chưa từng thể hiện ra mà thôi.
“Hai người xong chưa vậy?”
Chứng kiến một màn tình cảm, Tả Diên Nghi cuối cùng cũng lên tiếng. Tả Dật từ ôm lấy cô chuyển thành nắm tay, chủ nhà cũng đã lên tiếng rồi dù sao đây cũng không phải là nhà anh.
“Cho dù là vậy thì cũng không thể chối bỏ sự thật là nhà hạ An các người đã giết chết con trai tôi.”
Điều mà bà nói là đúng, mặc dù người khong phải là do An Kỳ giết nhưng An Trác cũng là người nhà họ An và ba cô ông đã tự đẩy mình thành đồng phạm khi cố bao che cho em trai mình.
“Nếu như người làm cha làm chú không chịu trách nhiệm thì để con cháu họ chịu thay.”
Nói xong bà rút con dao cắm trên mặt bàn lao về phía An Kỳ, giờ phút này trong đầu Tả Diên Nghi chỉ còn ý niệm là giết người báo thù. Con dao một lần nữa phi thẳng tới, Tả Diên Nghi ánh mắt hận thù mà nhìn hai người trước mặt, không còn ý thức rằng cháu trai mình vẫn còn đứng đó mà lao tới. Tả Dật kéo An Kỳ lại về phía sau, đợi cho đến khi bà tới gần một khắc bắt trúng tay dang cầm lấy con dao của Tả Diên Nghi mà nắm chặt. Vì sức lực quá mạnh nên Tả Diên Nghi vô thức làm cho con dao rơi hẳn xuống sàn.
“Bản thân bác cũng biết chuyện này không thể trách cô ấy.”
Tả Diên Nghi bị nắm một trận đau đớn, cánh tay cũng đã ửng đỏ, bà ngước lên nhìn Tả Dật:
“Đừng quên, chuyện này chính mẹ cháu là ngườu châm ngòi.”
Tả Diên Nghi lôi hết người này đến người hác ra làm lá chắn cho ý niệm muốn giết người của bà. Tả Dật đanh mặt lại áp bà ngồi xuống ghế, gương mặt từ từ sát lại:
“Đừng cố đổ lỗi cho mẹ tôi. Chính bà lúc đó cũng đâu có ngăn cản.”
Tả Diên Nghi trợn tròn mắt nhìn anh, như không có ý định thừa nhận mà nói:
“Đừng cố bao biện, điều này ai ai cũng rõ.”
Tả Dật ném cho bà một cái nhìn lạnh:
“Người bao biện là bác mới đúng.”
Tả Diên Nghi vớ lấy một cái chén cạnh đó ném tới nhưng may thay Tả Dật né được.
“Nếu như không phải vì cái ý kiến chết tiệt đó của mẹ mày thì con tao đâu phải chết.”
Tả Diên Nghi vẫn khăng khăng với lời nói của mình, bộ dạng ngoan cố này của bà khiến Tả Dật phát cáu:
“Đủ rồi. Mẹ tôi năm năm qua đã phải sống trong sự tự trách, lần ào cũng tìm đủ lý do để tránh né bác. Cũng vì cái suy nghĩ đó mà mẹ tôi ngày ngày như chết mòn trong mớ hỗn độn đấy. Còn bác, hết lần này tới lần khác nói kháy bà, ỷ lại mẹ tôi không thể nói lại mà cố tình đam chọc vào.”
Nói đoạn anh ghé sát vào tai Tả Diên Nghi nói:
“Bác biết không, đấy người ta gọi là ghê tởm.”