Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆ Chương :

_Wow, hoa hải đường á, rất là đẹp, vô cùng đẹp, rất giống Trình tổng anh!

Cơ Tiểu Vũ gặm nắp bút suy nghĩ một chốc, hỏi: "Trình tổng, tên đầy đủ của anh là gì?"

"Trình Dự Đường."

"Oa, yu cũng giống tôi Vũ trong lông vũ [] à?"

[] Dự và Vũ trong tên hai người đều đọc là yǔ.

"Không phải, 'Dự, là chữ Dư []. Một gạch vào thìa [] thành Dự []'.

[] [] []: Dự đọc là yǔ, Dư cũng đọc là yǔ, hai chữ Hán Việt na ná nhau. Thìa (勺) thêm một gạch (一) thành Dự (与).

"Có ý gì?" Cơ Tiểu Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi, sau đó nói một câu dí dỏm mới nghe được gần đây, "Trình tổng, anh có thể nói tiếng người không?"

Trình tổng: "..."

Vốn là tiếng người, là thằng nhóc cậu vô học nghe không hiểu! Gân xanh trên trán Trình Dự Đường nhảy lên thình thịch, "Chính là 'dự' trong trời và đất, trắng và đen []!"

[] Dự có nghĩa là cùng, và, với. Hán Việt trên QT để là 'dữ' nhưng tui thấy còn dịch ra là 'dự' nữa, nghe hay hơn nên tự ý đổi.

"Há, đơn giản vậy thôi hả, sao anh không nói sớm." Cơ Tiểu Vũ cười hì hì nói, "Vậy tang là gì, là đường trong kẹo que [] hả?"

[] Đường trong kẹo que đọc là táng, Đường trong Trình Dự Đường cũng đọc là táng.

Biểu diễn tài hoa cùng cái tên này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Trình Dự Đường xem như đã nhìn ra rồi, lần này chỉ đơn giản đáp: "Là Đường trong hoa hải đường []."

[] Đường (棠), hoa hải đường (海棠花).

"Wow, hoa hải đường á, rất là đẹp, vô cùng đẹp, rất giống Trình tổng anh!"

Trình Dự Đường đỡ trán, nhẫn nại hỏi: "Có thể viết không?"

"Có thể, xong ngay đây!" Cơ Tiểu Vũ viết chữ như rồng bay phượng múa, vung lên vung xuống.

Trình Dự Đường nhìn nhìn, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, như vẽ bùa trừ tà, khó lắm mới nhìn rõ cậu ấy viết cái gì.

"Hôm nay, tổng tài Hồng Thăng Trình Dự Đường đáp ứng cung cấp cho Cơ Tiểu Vũ một công việc bảo an, mức lương một tháng bốn ngàn năm, ngũ hiểm nhất kim, bao ăn bao ở, cuối năm căn cứ vào biểu hiện mà phân phát thêm tiền thưởng, năm kế tiếp, mức lương cũng tăng lên theo.

Cơ Tiểu Vũ trong vòng mười ngày sẽ tới báo tin, trong lúc làm việc đảm bảo nghiêm túc chăm chỉ, gọi đến là đến, gọi theo là theo, tuyệt đối không lười biếng.

Song phương dùng tờ hợp đồng này làm chứng, nếu như làm trái sẽ bị thiên lôi đánh, thân thể và linh hồn đều tan biến.

Trình Dự Đường: ______

Cơ Tiểu Vũ: ______

Ngày: Ngày tháng năm "

Trình Dự Đường: "..."

Viết cái quỷ gì thế này, nhóc con này không phải đang hạ thấp mình xuống chứ?

Cơ Tiểu Vũ trái lại không cảm thấy có gì không ổn, phấn khởi hỏi: "Trình tổng, tôi chiếu theo những gì anh vừa nói, không có vấn đề gì chứ?"

Làm một con yêu quái, không bị luật pháp thế giới loài người ràng buộc, nhưng Cơ Tiểu Vũ cũng có nguyên tắc làm yêu cho riêng mình, bị thiên lôi đánh thân thể và linh hồn đều tan biến đã là hình phạt nghiêm khắc nhất mà cậu có thể nghĩ đến, cũng là thành ý lớn nhất mà cậu có thể biểu hiện.

Trình Dự Đường nào biết suy nghĩ của con gà rừng tình này, nhưng trong lòng lắc đầu cực mạnh, sao không thành vấn đề được, quá có vấn đề ấy chứ, đời này anh chưa từng thấy cái hợp đồng nào quỷ dị như thế này, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.

Có điều...

Liếc mắt nhìn ánh mắt long lanh tràn đầy mong đợi của Cơ Tiểu Vũ, Trình Dự Đường lời chưa kịp ra khỏi miệng đã sửa lại: "Được rồi, cứ thế đi."

Tiểu tử này rõ ràng là nhóc tham tiền, chẳng qua là muốn rút tiền trong người anh mà thôi, mà Trình Dự Đường anh, chính là không thiếu tiền, trái lại anh muốn nhìn xem cậu ấy có thể dối trá đến mức nào.

Cơ Tiểu Vũ vội vàng nói: "Vậy anh ký tên lên hợp đồng này đi."

Trình Dự Đường không nói hai lời, đề bút ký đại danh của mình lên, tiếp đó ngón trỏ ấn vào mực đóng dấu, ấn một dấu tay đỏ tươi ngay tại chỗ kí tên.

Cơ Tiểu Vũ cũng bắt chước làm theo, cuối cùng nâng hợp đồng lên, cười đến nỗi mặt mày cong cong: "Cám ơn Trình tổng, trước đây tôi còn cảm thấy anh đầy một bụng xấu xa, giờ lại phát hiện anh thật ra là một người tốt!"

"..." Trình Dự Đường phát hiện nói chuyện với tiểu tử này quá thử thách cường độ thần kinh của bản thân, trong đầu đầy hắc tuyến: "Công việc tôi sẽ sắp xếp cho cậu, còn cái khế ước xem như là hiệp nghị bí mật giữa tôi và cậu, cậu tự giữ nó cho tốt, không nên tùy tiện lấy ra cho người khác xem, nếu như làm mất đừng trách tôi không chịu trách nhiệm."

Nếu như bị những người khác nhìn thấy cái đồ vật khó hiểu này, mặt mũi Trình tổng anh biết để nơi nào.

"Đòn sát thủ mà, không dễ thấy được đâu, điều này tôi biết!" Cơ Tiểu Vũ hoan hoan hỉ hỉ gấp hợp đồng cẩn thận bỏ vào trong túi áo, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, người sống tôi sống, người chết tôi chết!"

Trình Dự Đường: "..."

...

Thời điểm Cơ Tiểu Vũ trở lại tiệm cơm nhỏ, vừa vặn có vài thực khách từ trong cửa hàng nối đuôi nhau đi ra. Lúc nhìn thoáng qua bọn họ, Cơ Tiểu Vũ mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thôi thối kỳ lạ, hệt như ai đó bị ngã vào trong nước cống.

Cậu không khỏi cau mũi một cái, quay đầu quét mắt nhìn mấy người này một chút.

Trong đó có một gã đàn ông xấu xí gầy gò thoáng hạ mí mắt, trong đôi mắt híp lại loé lên một vệt ánh sáng rồi mau chóng biến mất, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.

"Tiểu Vũ, cậu ngây ngốc ở bên ngoài làm gì đó? Mới nãy có thêm vài đơn thức ăn ngoài, đang chờ cậu đi giao đây này!"

Trương Xảo Yến mắt sắc, nhìn thấy Cơ Tiểu Vũ đứng ở cửa lập tức bắt chuyện với cậu.

"Đến liền." Cơ Tiểu Vũ thu tầm mắt lại, nhanh chóng tiến vào tiệm cơm nhỏ.

Tối đến sau khi tan làm, chờ Trương Xảo Yến về nhà, Ngô Diệu Cường liền ra ngoài siêu thị mua đồ bổ gửi về quê cho mẹ gã, Cơ Tiểu Vũ kéo Lý Đức Phát ngồi xuống cạnh bàn ăn, dùng Thiết Quan Âm chất lượng kém của tiệm cơm pha một ấm trà, tự tay rót cho lão Lý một tách, rồi tự mình ngồi xuống đối diện.

Không có chuyện gì lại ân cần , không phải gian tặc thì tức là ăn trộm, nhóc con này xem ra cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, tìm mình đòi tăng lương đây mà. Lý Đức Phát đã dự liệu trước, hai chân chéo nguẩy thổi thổi bọt trà trên mặt nước, uống hai ngụm sau đó mới chậm rãi nói: "Được rồi, có chuyện gì nói đi."

Cơ Tiểu Vũ lập tức nói: "Lý thúc, con muốn từ chức."

Lý Đức Phát suýt nữa đã bị sặc nước trà, ho khan nửa ngày mới bình ổn lại, nhìn cậu chằm chằm: "Con nói cái gì?!"

"Con nói, con muốn từ chức." Cơ Tiểu Vũ nghiêm mặt nói, "Lý thúc, con đã ở chỗ ngài làm việc ba tháng, muốn thử đổi công việc."

Lý Đức Phát lấy lại bình tĩnh, tận tình khuyên nhủ nói: "Tiểu Vũ à, hai năm qua thanh niên nông thôn vào thành phố Ninh làm công còn nhiều hơn cả ruồi, thế nhưng phần lớn cũng không tìm được việc làm đàng hoàng, chỉ có thể đi lên công trường khuân gạch vác xi măng, con đây là bản thân có phúc mà không biết hưởng phúc đấy. Con nói thật với Lý thúc, có phải là chê lương ít hay không? Một tháng hai ngàn tám còn bao ăn bao ở, thật sự không thấp, chuyện này con tùy tiện nghe ngóng thì biết ngay. Bên ngoài người ta đồn thổi đến mức thiên hoa loạn trụy, cái gì mà một năm sắm được BMW, hai năm mua được biệt thự đều là lừa người, con chớ nên bị lừa. Mấy tháng nay biểu hiện của con cũng không tệ lắm, bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng Lý thúc sẽ tăng cho con năm trăm, cao bằng Cường Tử luôn đấy, thế này được chưa!"

"Lý thúc, cám ơn ý tốt của ngài, thế nhưng rất xin lỗi, con đã quyết định đổi việc." Cơ Tiểu Vũ thành khẩn nói, "Để tránh con đi rồi không ai giúp đỡ tiệm cơm, ngài tốt nhất nên mời một bồi bàn mới ngay đi ạ."

Cậu biết rõ, lấy tính tình keo kiệt của Lý Đức Phát, tốc độ tăng lương thế đã là cực hạn. Mỗi tháng thêm năm trăm, một tháng gộp lại chính là ba ngàn ba, trên phố Loa Ti thật sự mà nói là khá cao, nhưng vẫn thiếu một ngàn hai so với đãi ngộ mà Trình Dữ Đường đề ra, chênh lệch vẫn còn lớn lắm.

Đừng trách cậu đứng núi này trông núi nọ, là một ông bố đơn thân phải nuôi con, cậu cũng chỉ vì tình thế bức bách mà thôi.

Huống hồ cậu đã lập hợp đồng với Trình Dự Đường, hẹn xong một tuần sau đến báo tin, làm yêu không thể nói không giữ lời.

Lý Đức Phát thấy cậu không hề bị lay động, sắc mặt không khỏi hơi khó coi, đặt mạnh tách trà lên bàn, tức giận nói: "Ta ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, không cần cậu tới dạy dỗ! Lời cậu vừa nói ta coi như cậu nhất thời ấm đầu không hiểu rõ, Lý thúc không so đo với cậu. Nếu cậu không muốn làm nữa, sẽ có cả khối người đến cướp việc làm, qua thôn này thì chẳng còn tiệm khác, ta cho cậu thêm mấy ngày để suy nghĩ thật kỹ."

Nói xong chắp tay sau lưng, thở hồng hộc đi thẳng.

Cơ Tiểu Vũ đã đoán trước lão Lý đầu sẽ có phản ứng này, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định thay đổi chủ ý.

Kỳ thực ngoại trừ lương khá thấp, còn một chuyện nữa là ở tiệm cơm nhỏ không đầy đủ phương tiện, ngay cả ngủ cũng là một vấn đề.

Từ sáng tới tối nếu Cơ Tiểu Vũ muốn ấp trứng, nhất định phải tránh người ngoài mới được. Tuy rằng Ngô Diệu Cường chuyển tới lầu một ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể chạy lên gác, tắm này, lấy đồ vật này. Tầng gác vừa không có cửa, đứng ngay đầu trên cầu thang là có thể nhìn được toàn bộ không gian nhỏ hẹp.

Anh Cường Tử là một gã đàn ông thô thiển tùy tiện, căn bản không cảm thấy giữa mình và Cơ lão đệ hai đại nam nhân cần phải tránh hiềm nghi gì cả, trước giờ lên lầu chưa bao giờ chào hỏi, thường xuyên làm cho Cơ Tiểu Vũ không ứng phó kịp. Cơ Tiểu Vũ đã uyển chuyển nói mấy lần, Ngô Diệu Cường ngoài miệng đáp ứng nhưng lại không nghe lọt tai, lần sau vẫn trực tiếp xông vào như thường.

Thế nên Cơ Tiểu Vũ bây giờ không chỉ không thể khoả thân ngủ, còn phải đề phòng không để Ngô Diệu Cường phát hiện bí mật của mình, thực là tổn hao tâm trí.

Nói ngay buổi tối ngày hôm ấy, Cơ Tiểu Vũ ngủ thẳng hơn nửa đêm, đột nhiên nghe thấy một chút động tĩnh. Cậu cảnh giác mở mắt ra nhìn qua, phát hiện Ngô Diệu Cường để trần cánh tay mặc quần cọc, cầm đèn pin cầm tay, lục tung lên tìm thứ gì đó, nhìn thoáng qua cứ tưởng là thằng trộm.

Cậu không khỏi đỡ trán nói: "Anh Cường Tử, anh đang tìm cái gì vậy?"

"Cơ lão đệ, đánh thức cậu rồi à? Ngại quá." Đèn pin trong tay Ngô Diệu Cường loáng lên, rọi thẳng lên mặt Cơ Tiểu Vũ, một cái tay khác thì gãi loạn xạ trên cánh tay đó, "Lễ quốc khánh nào cũng có một đống muỗi, anh muốn kiếm nhang muỗi xua tụi nó. Anh nhớ là hình như còn một hộp, nhưng tìm quài chẳng thấy đâu."

"Trong cái hộp đựng giày trong tủ ấy, em cất trong đó." Cơ Tiểu Vũ vội vàng ngăn ánh sáng, bất đắc dĩ hất chăn lên, đứng dậy mở cửa tủ ra, lấy hộp đựng giày ra đưa cho Ngô Diệu Cường.

Làm một con yêu quái, những con chuột bọ côn trùng rắn rết tầm thường đó chả có con nào dám lại gần, vì thế cậu không cần dùng mấy thứ như nhang muỗi hay thuốc sát trùng, sau khi ở đây liền cất nhang muỗi vào trong tủ.

"Cám ơn... Ồ, đây là cái gì thế?"

Cơ Tiểu Vũ thuận theo tầm mắt Ngô Diệu Cường nhìn lên trên giường, tiêu rồi, là trứng của cậu!

Lúc nãy còn say ngủ, cậu quên bén đi chuyện này!

______________

Editor: Nếu mấy cái chú thích trên có gì sai tui sẽ không chịu trách nhiệm nha :v. Mấy chương này đều dùng convert, mệt óc vl luôn, nào rảnh lên pc xài QT sửa lại...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio