Sakahara Kurosawa hoảng hồn, anh ta không thể nào giải thích được vì sao bản thân lại sinh ra cảm giác như vậy, cuối cùng chỉ đành quy hết tội là do Lạc Du Du đến đón mình muộn quá, nên anh ta mới nóng lòng chờ đợi và mất bình tĩnh như vậy.
Xoay người, Sakahara Kurosawa liếc mắt nhìn Lạc Du Du đang cúi đầu không nói gì, anh ta giận dữ nói: “Làm gì thế! Tủi thân lắm à? Cô còn không biết xấu hố, tôi chờ cô ở đây nửa ngày trời, kết quả, con mẹ nó, cô còn dẫn tới một thắng đàn ông cho tôi? Cái này gọi là đón người hả? Cái này gọi là tới đón người hay là tới để làm tôi ghê tởm?”
Lạc Du Du ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ vì khóc nhìn thẳng vào đôi mắt Sakahara Kurosawa, một giây đó, trái tim Sakahara Kurosawa như đang đếm ngược, anh ta cảm thấy toàn thân chấn động.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cô ta…cô ta khóc rồi.
“Tôi không nên..” Lạc Du Du lắc đầu, lùi về sau, lùi một mạch tới bên cạnh Cố Mang: “Tôi không nên tới đón anh ở sân bay, tôi đã tự mình coi thường mình, tự mình tìm phiền phức…”
Cô ta run rẩy, giống như đã phải chịu sự nhục nhã ê chề. Sakahara Kurosawa không hề thì ra anh ta có thể bắt nạt cô ta tới mức này.
Bắt nạt cô ta, khiến cô ta trở thành bộ dạng đau khổ cùng cực, khiến người thương yêu.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện dáng vẻ này cũng bị Cố Mang nhìn thấy, ‘Sakahara Kurosawa khó mà giấu nổi xúc động của bản thân, anh ta không muốn…
Không hề muốn người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lạc Du Du.
Sakahara Kurosawa thở dài, sau đó thử vươn tay ra nói: “Tới cũng.
tới rồi, cô khóc thành cái dạng này làm gì, mau đi thôi, tôi còn có hành lý.”
Cánh tay đưa ra bị Lạc Du Du đập một cái Lực không mạnh nhưng lại khiến Sakahara Kurosawa như bị người tát cho một bạt tai.
Anh ta…bị Lạc Du Du từ chối?
Không…
Sao có thể…
Sakahara Kurosawa ngây người, Lạc Du Du dụi mắt: “Anh tự đi đi!
Anh tự mình đi lấy hành lý của mình đi, tôi đã nói rồi, đừng có sai khiến tôi!”
Cô ta giống như bị người bức bách, vội vàng hét lên: “Tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với anh nữa, Sakahara Kurosawa! Mềm lòng với anh chính là tàn nhẫn với bản thân tôi, tôi không muốn bị giày vò nữa, tôi không muốn bị giày vò nữa!”
Từng câu từng câu “tôi không muốn bị giày vò nữa” chẳng khác nào những cái bạt tai đánh lên mặt Sakahara Kurosawa, nhưng nỗi đau lại là nỗi đau trong tim.
Khó chịu quá, tại sao lại như vậy.
Rõ ràng khi mới bắt đầu, bọn họ nước sông không phạm nước giếng, rõ ràng khi mới bắt đầu, bọn họ đều đã nói rõ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, không dính dáng đến nhau, vậy tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…
Những ngày đó, cô ta không nói lời nào, chăm sóc anh ta, thay anh ta giặt quần áo, nấu cơm cho anh ta, giúp anh ta sắp xếp lại phòng, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn có lúc giúp anh ta trong công việc, Lạc Du Du như thế đã đi đâu rồi…
Mau…trả lại Lạc Du Du như vậy cho anh ta.
“Anh sẽ không bao giờ biết” Lạc Du Du lắc đầu: “Sakahara Kurosawa, anh vĩnh viễn không biết, giữa hai chúng ta, tôi đã từng nhỏ bé thế nào, đã từng nhãn nhịn ra sao..”
“Hiện giờ, tôi..” Sakahara Kurosawa không biết tại sao anh ta cũng bắt đầu thấy đau.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa được không…anh ta sắp, không thể thở được nữa…
“Không phải bây giờ cô tới, tới đón tôi quay về sao…Lạc Du Du, những điều như vậy, cô cũng biết bình thường tôi sẽ không làm loại chuyện này, cô cần gì phải tranh cãi với tôi?”
“Anh chỉ muốn bắt tôi quay về để tiếp tục phục vụ anh và cho đi vô điều kiện thôi”
Lạc Du Du xoay người, không nhìn Sakahara Kurosawa nữa, cô ta xách vali của anh ta lên: “Đi thôi, lân cuối cùng…tôi đưa anh tới khách sạn, anh ở lại đó bao nhiêu nhiêu ngày, tôi đưa anh đi chơi bấy nhiêu ngày, sau đó thì anh về đi”