Nghe có người đem con gái mình miêu tả thành đi con đường không đúng đắn, biểu tình của An Mật cũng cứng đờ, hoàn hồn lại, khô khan nói: "Theo những gì bà đã dạy, Bạc Nhan, con về nhà tự mình luyện chữ đi! Chuyện của người lớn đừng tham dự vào, trẻ con làm sao lại không tự giác như vậy?”
Đôi mắt của Bạc Nhan đỏ hoe vì bị người nhà ghét bỏ một hồi, đi lên phòng trên lầu với bước đi không vững, Bạc Dạ vân về lông mày, cảm thấy mệt mỏi, thở dài, tiếp tục đi ra ngoài không dừng.
"Con vẫn còn muốn đi?”
Bà cụ Bạc vẫn uy nghiêm không thua kém năm đó: “Con đứng lại! Vẫn thật sự vì Đường Thi mà muốn đoạn tuyệt với cái nhà này sao?”
Không phải vì Đường Thi, mà là vì bản thân anh, anh thật sự đã chịu đủ bà nội của mình một tay khống chế mọi thứ coi trời bằng vung!
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ sợ lời nói của mình sẽ làm tổn thương đến thế hệ đi trước, cho nên nghiến răng không nói, nhưng bước chân càng lúc càng nhanh, bà nội không đuổi kịp, bà ở bên cạnh hung dữ nắm lấy tay Sầm Tuệ Thu và nói: "Xem xem cô đã dạy ra một đứa con trai tốt như thế nào!”
“Mẹ...” Sầm Tuệ Thu bị Bà cụ Bạc trách móc, cảm thấy có chút tủi thân: "Bạc Dạ đã lớn như thế này rồi, làm việc gì cũng nên có chính kiến của bản thân, con không thể xem nó như là đứa nhỏ, bảo nó làm cái này cái kia được...”
của cô là người làm bà nội như tôi không đúng?” Bà cụ Bạc nâng cao giọng nói của mình: “Tôi đây là vì muốn tốt cho nó! Vì muốn tốt cho nhà họ Bạc của chúng ta! Không có nhà họ Bạc chúng tôi, cô có thể làm mợ chủ của hào môn sao? Có thể có một người con trai ưu tú như Bạc Dạ sao?"
Sắc mặt của Sầm Tuệ Thu tái nhợt, cũng không nói gì thêm nữa.
Bà cụ Bạc lẩm bẩm một mình, nhưng giọng nói của bà ta không nhỏ, không biết là đang cố ý nói cho ai nghe: "Đều có bản lĩnh lớn hết rồi, muốn lật đổ cả trời, cũng không biết nhà họ Bạc này là do ai làm chủ! Chỉ cần bà già này ở đây một ngày, thì phải ngoan ngoãn mà nghe lời ngày đó!”
Ông nội của Bạc Dạ, cũng là chồng của Bà cụ Bạc, đã qua đời cách đây vài năm, nhưng mà gia sản giàu có, ông của Bạc Dạ khi còn trẻ cũng liên quan đến không ít chuyện phong lưu, dẫn đến bà của Bạc Da lúc còn trẻ cũng bị ông chọc giận không ít lần, suýt chút nữa đã phải ly hôn, điều này cũng tạo nên tính cách cực đoan của bà. Sau khi về già cộng với nhiều sự phiền muộn, cảm thấy trên dưới nhà họ Bạc đều phải nghe lời của bà.
An Mật cũng có chút hoang mang, Bà cụ Bạc bảo vệ cô ta như thế, chỉ là cô ta có máu mủ ruột thịt của nhà Bạc... Vậy thì... nếu bị điều tra ra Bạc Nhan không phải là người nhà họ Bạc thì phải làm sao?
Cô ta lên lầu đi tới phòng của Bạc Nhan, Bạc Nhan đang đọc sách giáo khoa, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, nhợt nhạt lại gầy còm, môi mỏng, đồng tử màu nhạt, An Mật hơi sợ hãi, nếu như Bạc Nhan lớn lên, những dấu hiệu đó ngày càng lộ rõ... khiến người nhà họ Bạc nghi ngờ thì phải làm sao?
Bạc Nhan phát hiện mẹ mình đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, con bé không ý thức được mà ngẩng đầu lên, An Mật bắt gặp khuôn mặt không có nét nào giống Bạc Dạ, thẳng tay tát con bé một cái.
"Bốp." một tiếng, Bạc Nhan ôm lấy mặt của mình, đứa trẻ mới năm hay sáu tuổi rất nhanh rơi nước mắt, vừa khóc vừa cảm thấy sợ hãi, cô bé không hiểu bản thân chỗ nào đã chọc giận mẹ của mình, vì cái gì mà vô duyên vô cớ bị người khác tát tai...
An Mật ngồi trên xe lăn, đứt hơi khản tiếng, túm lấy tóc của Bạc Nhan, kéo cả người cô bé đi: "Tại sao mày không phải là con gái của Bạc Dạ, mày vì sao lại là...”
Người phụ nữ ngược đãi con gái của mình như một kẻ điên, dùng hết tất cả sức lực, Bạc Nhan biết cô ta lại đột nhiên biến thành một người khác, run rẩy không dám phát ra một tiếng nào.
Một khi phát ra âm thanh, sẽ càng bị đánh kịch liệt hơn. Cô bé biết mình không phải là con gái ruột của cậu chủ nhà họ Bạc đó, nhưng mà mẹ của cô bé muốn cô bé đóng giả làm con gái của anh, yêu cầu cô bé gọi anh là bố, ban đầu cô bé đều làm theo, tại sao tại sao vẫn đánh cô bé.
Cô bé liên tục run rẩy không ngừng, sau đó gần như cầu xin sự thương xót: "Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, me..."
An Mật đột nhiên dừng tay, thở hổn hển: “Được rồi, không đánh mày nữa, một lát nữa, bà nội của Bạc Dạ nhìn thấy vết thương trên cơ thể mày lại sinh ra nghi ngờ, tạo không đánh mày nữa..."
Cô ta đi qua thuận tay lấy một điếu thuốc châm lửa, sau đó xé quần áo của Bạc Nhan ra, dùng lực ấn lên lưng cô bé, cả người cô bé đều co giật, sắc mặt tái nhợt, toát cả mồ hôi lạnh, cô bé nghiến răng nghiến lợi, không dám nói một chữ đau.
Một lần, hai lần, ba lần, cho đến khi trên lưng của Bạc Nhan đầy vết sẹo, An Mật mới buông cô bé ra, cô gái nhỏ run lên, nước mắt giàn giụa.
Đó là mẹ của cô bé, cô bé cũng không dám phản kháng gì cả.
Chỉ là lúc đó cô bé tuổi còn nhỏ không biết gì cả, trong lòng của cô bé hết lần này tới lần khác tự hỏi bản thân, thế giới này tất cả đều máu lạnh vô tình như thế sao?
Mãi về sau, bên cạnh cô bé xuất hiện một người đàn ông, người đã trở thành ánh sáng trong thế giới xám xịt của cô bé, cuối cùng lại chính tay anh ta đã phá hủy thế giới đó của cô. Anh ta nói, đúng là như vậy, Bạc Nhan, thế giới này chính là máu lạnh vô tình như thế.
Bạc Dạ một mình dọn đến một chung cư, Lâm Từ gọi cho anh ấy báo cáo tình hình, liên quan đến việc Bạc Dạ muốn kết hôn đã nhanh chóng lọt vào top các ứng dụng mạng xã hội khác nhau, hầu hết tất cả mọi người đều đang bàn luận về nó. Vua kim cương số của của Hải Thành Bạc Dạ cuối cùng sẽ kết hôn lại một lần nữa!
Trước đây không phải Bạc Dạ đã kết hôn một lần sao, làm sao lại ly hôn rồi?
Chuyện này bạn không biết, đây đều là việc của năm hay sáu năm trước, nghe nói vợ của Bạc Dạ giết người! Bạc Dạ đã đem cô ta tống vào tù.
Xuống tay với vợ của mình? Bạc Dạ thật quá tàn nhẫn rồi.
Lời nói này của bạn không đúng rồi, vợ của anh ta còn giết người, đại thiếu gia nhà họ Bạc là đang vì dân mà trừ hại!
Khi Đường Thi xem lướt qua những tin tức này, trái tim của cô như đang bị kim châm, nhưng mà rất nhanh cô lại sớm cảm thấy nực cười, Bạc Dạ không phải từ trước đến nay đều vô tình như thế sao? Hôn nhân, chẳng qua chỉ là một cuộc vui gặp dịp thì chơi, đại thiếu gia nhà họ Bạc như anh ra luôn mát mặt ở bên ngoài, làm sao biết cái gì gọi là tủi thân.
Chỉ là... An Mật chưa chết.
Ngón tay của Đường Thi nằm chặt lại với nhau rồi run lên, cô ta còn chưa chết, vậy thì tội danh vô duyên vô cớ cô phải nhận, nên có người đứng lên nói lời xin lỗi không phải sao?
Còn có người nói về vụ giết người vài năm trước, còn có người không biết sự tình nghĩ rằng cô là một tội phạm, cô ta vậy mà lại chưa chết, tại sao không công khai cho thế giới biết?
Là vì Bạc Dạ đang bảo vệ cho cô ta sao...?
Mấy ngày nay An Mật vừa thầm tự mãn, tin tức được tung ra rất nhanh, dư luận đè nặng lên vai của Bạc Dạ, ảnh hưởng rất nhiều, tuy Bạc Dạ từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, nhưng mà tốt xấu cũng phải lo lắng một chút về sức mạnh của giới truyền thông ở bên ngoài, mấy ngày nay đều mang khuôn mặt lạnh lùng đi làm, cả công ty đều cảm nhận được sự ngột ngạt không chịu nổi trên người của chủ tịch.
An Mật cảm thấy, đám cưới của cô ta và Bạc Dạ không còn xa.
Chờ đợi ngày này, cô ta đã vạch kế hoạch nhiều năm như vậy... thậm chí đôi tay của cô ta đã gây ra bao nhiêu nghiệp chướng, cô ta cũng không thể quay đầu.
Giành được Bạc Dạ, chính là đạt được cả thế giới!
Bà cụ Bạc đến gặp hai mẹ con bọn họ, mang đến cho bọn họ canh bồ câu, nói là Bạc Nhan trông gầy quá, đi ra ngoài giống như là bị nhà họ Bạc ngược đãi cô bé, báo cô bé nên tẩm bổ nhiều một chút.
An Mật lập tức giả bộ làm ra dáng vẻ rất cảm động: “Bà nội, cảm ơn bà đã nghĩ đến mẹ con chúng con..." Bà nội thờ ơ đáp lại: “Chú ý thân phận của mình, vẫn còn chưa bước vào cửa nhà này”.
Đây là đang mỉa mai khi cô ta đã tự ý mình mà gọi một tiếng bà nội.
Sắc mặt của An Mật tái lại, không ngờ được rằng bà nội lại khó đối phó như vậy, hóa ra chỉ có Bạc Nhan ở trong tay vẫn chưa đủ, còn phải chiều lòng bà cụ, mới có thể sống thoải mái ở nhà họ Bạc.