Dáng vẻ này của Đường Thi làm Bạc Dạ rất đau lòng.
Tại sao cô lại biến thành như thế này, đều là vì bị anh ép.
Trên khuôn mặt trắng của Bạc Dạ đều là máu: "Đường Thì... Em bình tĩnh đã!"
Đường Duy khóc nức nở: "Mẹ, con sai rồi, con không như vậy nữa đâu. Mẹ đừng sợ, con vẫn ở đây..."
Cả người Đường Thi run rẩy, cô ở vào trạng thái như bị thôi miên, Bạc Dạ ôm lấy cô, máu mũi rơi trên vai Đường Thi.
Khi Tùng Sam nghe thấy động tĩnh mà đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Thi hoảng hốt đang được Bạc Da ôm vào lòng, anh ta bật đèn: "Bỏ cô ấy ra!"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Khi Bạc Dạ quay mặt ra, Tùng Sam nhìn thấy vết máu trên mặt của anh, anh ta chau mày vào hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đường Thi quay đầu lại, nhìn vào mặt Tùng Sam, gọi một tiếng: "Anh."
Bạc Dạ không có thời gian để ý đến hình tượng của mình, anh khiêng Đường Thi lên, đi đến bệnh viện, Tùng Sam ở đằng sau hét gọi: "Đứng lại!" Tay Bạc Dạ run rẩy: "Cô ấy vừa chịu đả kích, cần phải ổn định..."
"Anh rời đi là cách tốt nhất để cô ấy bình tĩnh lại."
Tùng Sam bước lên trước, đối mặt với anh, Bạc Dạ không chịu nhường: "Tôi sẽ đi, thế nhưng cô ấy nhất định phải được bác sĩ kiểm tra cho đã."
Đường Duy không dám chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, cậu bé cảm thấy không khí ở đây còn đáng sợ hơn giữa Diệp Kinh Đường và Hàn Nhượng gấp nghìn lần.
Sau đó hai người Tùng Sam và Bạc Dạ cùng nhau đưa Đường Thi đến bệnh viện, đem theo cả Đường Duy đi, Hàn Nhượng ở đó khá xa nên không biết chuyện náo nhiệt xảy ra ở phòng khách, ngủ mất giấc rồi tỉnh dậy... Đã không thấy Đường Thi và Đường Duy đâu.
Lúc Đường Thi tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, bên cạnh có đặt mấy vỉ thuốc.
Đường Thi quay đầu, nhìn thấy Bạc Dạ và Tùng Sam, bên cạnh còn có Đường Duy.
Tối hôm qua cô đã được tiêm thuốc an thần, hiệu quả của thuốc vẫn chưa hết, cô cảm thấy đầu óc mình mê man, ý thức vẫn chưa tỉnh táo, cô nhìn chằm chắm ba người đàn ông, bao gồm cả con trai của cô, Đường Duy.
Ánh mắt của ba người không rời khỏi cô. Mãi một lúc sau Đường Thi mới tìm lại được cảm giác của lưỡi.
"Mấy người... Làm gì vậy?" Bạc Dạ thở phào một hơi, ngồi lên ghế.
Tùng Sam lạnh lùng, không nói lời nào, vẫn là Đường Duy lên tiếng trước, phá vỡ không khí tĩnh lặng: "Hôm qua bệnh của mẹ tái phát, chúng con đưa mẹ đến bệnh viện."
"Mẹ lại tái phát rồi sao?"
Đường Thi sờ mặt mình, sau đó cô nắm chặt tấm chăn đang đắp trên người.
Mấy người đều phát hiện ra cô đang run.
Cho dù nước mặt đang rơi xuống, rõ ràng cô đã khóc, nhưng miệng không ngừng cười: "Xin lỗi... Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi không nhịn được..."
Trái tim Bạc Dạ đau thắt lại.
Tùng Sam nhìn những giọt nước mắt của Đường Thi, nắm chặt tay lại, nhưng anh ta không nói được gì. Anh ta trời sinh không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Bệnh của cô rất khó để chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có cách trong quá trình sinh hoạt sẽ từ từ giải tỏa những cảm xúc trong lòng, thể nhưng một khi sự sợ hãi ập đến, nó sẽ nhanh chóng cướp đi lý trí của cô, vết thương của Đường Thi cả đời này cũng khó có thể chữa khỏi.
Chỉ đành phải chịu đau.
Đường Duy bước lên giúp cô lau nước mắt: "Mẹ, đừng buồn nữa. Chúng con không trách mẹ, tại con. Là lỗi của con..." Bạc Dạ ở bên cạnh, nói bằng âm thanh khàn khàn: "Là lỗi của tôi..."
Anh không nên tìm Đường Duy, anh tưởng rằng chỉ lén lút gặp nhau sẽ không làm Đường Thi buồn, thế nhưng chưa từng nghĩ đến việc giấu diếm như vậy lại càng làm Đường Thi tổn thương sâu sắc hơn.
"Không đâu, Bạc Dạ."
Âm thanh của Đường Thi nghẹn ngào, rõ ràng là cô đang cố gắng chống đỡ, thế nhưng cô vẫn gọi anh: "Anh muốn gặp con của mình, tôi không thể nói gì được."
Bạc Dạ kinh ngạc.
"Đường Duy là con của anh, cả đời này tôi cũng không thể phủ nhận sự thật này."
Đường Thi nằm lấy tấm chăn đắp trên người mình, giống như đang nắm lấy sợi dây thừng cứu mạng, ngoài nó ra, cô không còn có thứ nào có thể nắm chắc, dựa vào.
"Anh muốn gặp con trai của mình, tôi không ngăn được. Tôi hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng tôi vẫn sợ..."
Vai của Đường Thi hơi rung lên: "Tôi sợ sau khi Đường Duy thân thiết với anh, thứ tôi còn lại duy nhất, là con trai... Cũng sẽ mất đi..."
Bạc Dạ cảm thấy ngực mình như đang có người đào khoét, máu tươi rỉ ra.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn, anh đứng dậy: "Tôi biết rồi. Lần sau tôi sẽ không đến nữa." "Đợi một chút." Đây là lần đầu tiên Đường Thi gọi Bạc Dạ lại. Sau đó, cô nhắm mắt, dựa vào gối: "Ba của anh... Gặp riêng tôi một lần."
Bạc Dạ có chút kinh ngạc: "Cái gì... Lúc nào cơ?"
"Lúc trước, tôi và bạn tôi tham dự một buổi họp báo, đúng lúc gặp được ba anh." Lúc Đường Thi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, rõ ràng cô đang sợ, thế nhưng cô nhất định phải nói: "Ba của anh thay anh xin lỗi tôi, thay anh nhận sai với tôi, còn đồng ý với tôi nhất định sẽ mở họp báo để lấy lại trong sạch cho tôi."
Chẳng trách Bạc Lương lại ủng hộ những gì Bạc Dạ đang làm, thì ra ông cũng nghĩ như vậy.
Yết hầu của Bạc Dạ chuyển động lên xuống: "Ông ấy... Còn nói gì nữa?"
"Chuyện về tương lai của Đường Duy."
Đường Thi mở mắt, xoa gương mặt Đường Duy ngồi bên cạnh: "Bạc Dạ, sau khi Đường Duy được mười tuổi, anh đưa nó đi đi."
Lời này vừa nói ra, ba người trong phòng bệnh đều vô cùng kinh ngạc!
Đường Duy nắm tay Đường Thi: "Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không? Con sẽ không gặp riêng Bạc thiếu nữa đâu, mẹ đừng vứt con cho người ta, mẹ..."
Đường Thi cố kìm nước mắt, cười: "Mẹ chưa từng nghĩ sẽ vứt con cho người khác, Đường Duy. Con chính là mạng sống của mẹ."
Cô xoa bàn tay của Đường Duy, rõ ràng bàn tay bé nhỏ ấy đang run: "Thế nhưng Đường Duy... Con đi theo Bạc Da sẽ tốt hơn là đi theo mẹ."
Giọng nói của Đường Duy run lên: "Mẹ, cho dù nhà chúng ta có như thế nào, con cũng không muốn rời xa mẹ.. Con không muốn..."
Bạc Dạ không chịu nổi nữa, quay mặt ra ngoài.
"Mẹ không nói không cho con về nữa. Con đi theo Bạc Dạ đi, nhớ mẹ rồi, có thể về thăm mẹ. Để anh ta chịu trách nhiệm với con, đi theo anh ta học hỏi tất cả những kiến thức và kỹ năng..." Đường Thi lắc đầu:
"Mẹ không có tiền có quyền như Bạc Dạ, con ở cùng anh ta mới có một tương lai tốt hơn."
"Con không cần một tương lai tốt hơn, con chỉ cần mẹ thôi... Con chỉ cần mẹ..."
Đường Duy gào khóc, sống chết bám lấy tay Đường Thi, Đường Thi cũng khóc, đưa cậu bé đến bên cạnh Bạc Dạ không phải là cắt một miếng thịt từ trên người cô xuống sao?
Thế nhưng cô không thể không thừa nhận, con trai cô càng ngày càng thông mình, ở cùng Bạc Dạ mới có cơ hội phát triển thật tốt, cô không thể cho cậu bé một môi trường hoàn hảo, thậm chí có những lúc cậu bé còn phải chăm sóc ngược lại cô.
Bạc Dạ thấy Đường Duy khóc thành như vậy thì thấp giọng nói: "Đợi nó mười tuổi đã xem sao, cứ để thằng bé tự lựa chọn."
Lúc Bạc Dạ rời đi, Đường Duy vẫn đang khóc, cậu bé gào lên: "Mẹ đừng bỏ con, con sai rồi, con sẽ ngoan, đừng đuổi con đi..."