Sau khi trở về, Đường Thi không trao đổi thêm với công ty, cũng không xảy ra mâu thuẫn khác với Tiêu Hách Thiên. Cô tự giam mình lại ngăn cách với thế giới. Sau này công ty liên lạc với cô, nói là có thể chuẩn bị xuất phát đi châu Phi, cô mới rời khỏi trạng thái tự bế này.
Khương Thích cảm thấy Tiêu Hách Thiên đã khiến Đường Thi bị shock nặng. Rõ ràng không cần sợ bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt người khác. Cảm giác uất ức này chắc chắn sẽ khiến Đường Thi rất khó chịu đựng.
Lúc Đường Thi thu dọn hành lý, Đường Duy vào phòng: “Mẹ, mẹ sắp đi rồi à?” “Ừ, sắp đi châu Phi một tháng." Đường Thi nhìn cậu bé: “Con phải chăm sóc bản thân thật tốt trong một tháng này." "Con biết rồi, con sẽ cố gắng” Đường Duy nói với Đường Thi: "Mẹ cũng phải chăm sóc bản thân, con chờ mẹ về rồi đến sân bay đón mẹ." “Ừ” Đường Thi cười nói: “Con muốn đặc sản nào?" "Châu Phi thì có đặc sản gì?" Đường Duy nghiêng đầu: “Mẹ cứ bình yên trở về đi, đừng xảy ra chuyện."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Song Đường Thi lại không biết, chuyến đi này khiến dư luận ồn ào huyên náo.
Hai giờ chiều năm ngày sau, Đường
Thi ngồi trong phòng chờ sân bay để chờ check-in. Rất nhiều người phụ trách quay phim trong ekip cùng người đi cùng đều vội vàng dặm lại lớp trang điểm cho Đường Thi. Bên này là lối đi dành cho khách vip, toàn là người không thiếu tiền, cho nên thấy nghệ sĩ nào đó trang điểm ở đây đều không kinh ngạc, mỗi người ngồi yên tại chỗ chờ máy bay. Đường Thi tranh thủ hỏi: “Có người tới chụp ảnh lúc máy bay hạ cánh à?” "Vâng, toàn bộ hành trình, sau đó chúng tôi sẽ biên tập lại thành phim phóng sự, lúc ấy sẽ tìm một đài truyền hình ratings cao để phát sóng vào thời gian vàng” Trợ lý nở nụ cười, Asuka cũng được gọi tới trang điểm cho Đường Thi. Tuy nhiên hôm nay cô ấy có vẻ không yên lòng, liên tục xem điện thoại. “Sao vậy?" Đường Thi nhắm mắt lại để bôi phấn mắt, hỏi: “Cậu đang lo lắng chuyện gì à?" "Không... Không có." Asuka nhìn đồng hồ, lại tắt điện thoại, thì thào: "Sắp rồi."
Såp gi co?
Nhưng nhìn cô ấy như vậy, Đường Thi cũng không hỏi nhiều. Mọi người thong dong check in, bình yên vô sự lên máy bay.
Có người lặng lẽ gửi tin nhắn cho An Mật trước khi check in. "Họ đã lên máy bay." “Tốt lắm... Đừng để chúng sống sót”
An Mật độc ác gõ dòng chữ này, sau đó mím môi cười: “Đường Thi... Cô đáng chết!”
Chiều hôm đó, một tin tức quan trọng được đăng tải, một chiếc máy bay của sân bay hàng không quốc tế bị mất liên lạc, nguyên nhân không rõ, trước mắt còn đang điều tra. Chiếc máy bay bỗng dưng biến mất, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thậm chí không ai dự đoán được chiếc máy bay này đã gặp phải sự cố gì mà hoàn toàn mất tích, thậm chí biến mất khỏi vệ tinh toàn cầu, ngay cả hộp đen cũng thế.
Bởi vì lý do thời tiết nên Bạc Dạ đổi sang chuyến bay khác, nào ngờ lại thấy tin tức này trên thời sự, anh lập tức thất thổ làm đổ ly nước. Sắc mặt Lâm Từ tái nhợt xông vào phòng: “Cậu Dạ, trong danh sách những người trên chuyến bay gặp nạn, có tên của cô Đường Thi!"
Bạc Dạ sống đến chừng này tuổi, nhưng lần đầu tiên hoảng sợ đến mức tay run rẩy. Anh đứng dậy, vẻ mặt đã hoàn toàn mất khống chế, không ngờ mình chỉ quyết định đổi chuyến bay mà thoát khỏi kiếp nạn, nhưng Đường Thi... Đường Thi vẫn đi chuyến bay cũ! Anh mặt cắt không còn giọt máu, kêu Lâm
Từ đi xác nhận nhiều lần. Lâm Từ cũng lắp bắp: “Cậu.. Cậu Và, tôi đã kiểm tra lại mấy lần, sân bay còn có hệ thống phân biệt bộ mặt, tôi xem lại ảnh chụp khuôn mặt cô Đường Thi lúc ấy... Đúng là cô ấy.”
Cho nên Đường Thi thật sự lên máy bay, sau đó... Sau đó chuyến bay này xảy ra chuyện! Chết tiệt, sao anh không nghĩ tới chuyện này? Sao lại trực tiếp mất liên lạc? Chẳng lẽ lại là sự kiện rơi máy bay sao? Rốt cuộc đây là thiên tại hay nhân họa?
Lúc Lâm Từ đưa văn kiện đến trước mặt mình, Bạc Dạ không dám tiếp nhận. Rốt cuộc là thế nào... Sao đột nhiên Đường Thi lại... Bặt vô âm tín?
Bạc Dạ đỏ ngầu mắt đi ra văn phòng, Lâm Từ chạy theo sau: “Cậu Dạ! Cậu Dạ anh đi đâu vậy?"
Bạc Dạ quay lại: “Tôi phải đến sân bay đích thân xác nhận!"
Chuyến bay của anh là chuyến cuối cùng đêm nay. Vốn dĩ hạ cánh thì có thể lén lút chạm trán với Đường Thi, nhưng không ngờ chuyến bay của Đường Thi lại xảy ra sự cố. Bây giờ anh như ruồi bọ mất đầu, không biết nên đi đâu, làm gì.
Lâm Từ chạy theo Bạc Dạ, hai người chưa từ bỏ ý định nên lại chạy tới sân bay hỏi một lần. Trong sân bay đã tụ tập rất nhiều người nhà, đều là người thân của những hành khách đi cùng chuyến bay với Đường Thi, biết tin máy bay gặp rủi ro nên đều vây quanh quầy bán vé, có người không nhịn được bật khóc. "Tại sao lại đột nhiên gặp sự cố? Rủi ro thì cũng phải cho biết tin chứ? Sao tới bây giờ vẫn chưa có bất cứ định vị nào?"
Các người thân tuyệt vọng yêu cầu một câu trả lời: “Lý do gặp sự cố là gì?
Chẳng phải hộp đen đều giữ lại tin tức sao? Quá trình xảy ra tai nạn đâu? Chúng tôi cần một câu trả lời! Chúng tôi cần một lời giải thích!”
Công ty hàng không cũng không biết nên đối phó như thế nào, thậm chí giám đốc cũng ra mặt: “Xin lỗi, hiện tại chúng tôi chưa tìm được bất cứ bằng chứng nào tại hiện trường khi đó, cho nên.." “Sao có thể như thế?!” "Đúng vậy, cho dù thời tiết bất ổn nên gặp nạn, cho dù bị sấm đánh trúng thì ít ra cũng phải giải thích chứ? Bây giờ hoàn toàn biến mất là sao?"
Bạc Da chen lên, thấy tên Đường Thi và ảnh chụp chứng minh nhân dân cô trong danh sách công khái của công ty hàng không, trái tim anh như rơi xuống vực thẳm, vỡ tan thành từng mảnh. Không... Không thể nào! Sao Đường Thi lại bước lên chuyến bay đó?
Nếu Đường Thi cũng ở trên chuyến bay đó thì chẳng khác nào cũng như mọi người, cùng biến mất chung với chiếc máy bay, ngay cả di hài... ngay cả di hài cũng không tìm được!
Hai chữ “di hài" xuất hiện trong đầu khiến Bạc Dạ điện cuồng lắc đầu, muốn xua đuổi ý tưởng này ra khỏi đầu mình. Nhưng ảnh chụp Đường Thi được ghim trên danh sách, giấy trắng mực đen, biểu hiện hiện thực tàn khốc. Bạc Dạ lùi lại hai bước, vẻ mặt giống hệt Lâm Từ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và thống khổ. Cú shock này quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn họ không thể tiếp thụ, không thể tiếp tục lúc trước Đường Thi còn nói chuyện với mình, đột nhiên lên máy bay, sau đó máy bay gặp rủi ro, hoàn toàn biến mất.
Bạc Dạ thều thào: “Không thể nào Không.." Bộ não của anh không thể tiếp thụ tin tức này, thậm chí khiến nội tạng của anh đau nhói.
Lâm Từ cũng cả kinh đứng tại chỗ. Giây phút ấy, họ cũng như những người thường khác, bị tin tức đau đớn này đả kích, bên tai chỉ còn lại tiếng khóc kêu của người nhà, không còn bất cứ thanh âm khác.
Anh chỉ đổi sang chuyến bay khác mà thôi, không ngờ lại vĩnh biệt Đường Thi.