Đường Thi cười đỏ cả vành mắt, chỉ vào Bạc Dạ mà cười đến run rẩy hết cả người. Giọng nói của cô giống như tiếng chim quyên, gọi to tên của anh, ám muội mà lưu luyến giống như năm năm trước. Nhưng vui thích qua đi, nỗi đau lạnh lẽo cuốn tới nhấn chìm cô hoàn toàn.
Tất cả cảm quan tri giác phóng đại thành vô số lần kêu khóc: "Bạc Dạ ơi Bạc Dạ, anh trai của tôi chết! Sao anh không cười một cái nhỉ! Nếu tôi là anh, tôi sẽ cười thật to kể cả trong mơ! Anh luôn miệng nói tôi nói dối, nhưng anh có biết không, hôm nay thật là sinh nhật anh tôi, sinh nhật của anh ấy lại thành ngày giỗ của anh ấy! Bạc Dạ, không phải anh muốn trả thù tôi sao, không phải anh muốn cho tôi sống không bằng chết sao! Chúc mừng anh, anh thành công rồi!"
Mấy chữ cuối cùng cô nói xong mà ruột gan như đứt từng khúc, cô dùng hết sức chỉ vào cửa, nơi cổ họng đã có mùi máu tươi: "Cút!"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ chỉ cảm thấy hoảng sợ không biết vì sao, nhìn Đường Thi trước mắt, anh lại có một loại cảm giác toàn thân bị hút hết sức lực.
Vì sao... lại biển thành như vậy?
"Tôi nói cút đi! Tôi bảo anh cút đi!" Đường Thi xưa nay sẽ không như thế này. Cô yêu anh, nên dù cho oan ức bao nhiêu, cô cũng sẽ không khàn cả giọng mà tức giận nhiều như vậy với Bạc Dạ, thế nhưng...
“Hai người, xin hãy bình tĩnh một chút... Người đã chết rồi, xin hãy nén bị thương... Nhân viên y tế bên cạnh thấy người nhà có tâm tình kịch liệt như vậy, rất sợ ảnh hưởng đến trật tự bình thường của bệnh viện nên lên tiếng khuyên bảo. Nhưng bốn chữ "người đã chết rồi", đã lập tức làm cho máu trên mặt Đường Thi biến mất sạch sẽ, như thể cô bị đóng đinh vào cây thánh giá trong nháy mắt - máu me đầm đìa, đập xương hủy tủy, đau nhức, rất đau nhức, mỗi tế bào mỗi tấc da thịt đều đang kểu gào mãnh liệt sống không bằng chết.
"Tôi là kẻ giết người..." Đường Thi lại đột nhiên nở một nụ cười quái dị: "Thì ra tôi thật là kẻ giết người." Cô hại chết anh trai của cô.
Khi Bạc Dạ nghe ba chữ "kẻ giết người" trong miệng cô toát ra, không biết vì sao, trong lòng anh dường như bị lưỡi đao sắc bén khoét đi, kịch liệt co rút lại.
Không phải, không phải, Đường Thi đã từng dù cho bị người người lên án, nhưng cô thẳng lưng chưa bao giờ bằng lòng thừa nhận hết mọi chuyện về An Mật. Dù cho cô bị tổng vào ngục giam, trong mắt cô vẫn mang nỗi hận và sự phản kháng, nhưng hiện nay...
Đường Thi lại cười với anh rồi nói: "Tôi thật sự là kẻ giết người, Bạc Dạ. Sao lần này anh không bắt tôi nữa đi?"
"Em câm miệng!"
Toàn thân Bạc Dạ đau đớn, nhưng Đường Thi càng cười càng vui vẻ: "Không phải là anh muốn tôi thừa nhận sao, không phải là anh muốn báo thù cho cô ta sao? Anh xem, hiện tại tôi thừa nhận rồi. Anh có bản lĩnh thì lại để tôi chết một lần đi!"
Bạc Dạ lùi lại mấy bước, nhìn Đường Thi trước mắt như vậy, trong lòng anh đột nhiên nổi lên nỗi hoảng sợ.
Nhân viên y tế nhìn Đường Thi trong tình huống này, thì lập tức gọi một y tá nhỏ đi đến lấy thuốc an thần, sau đó quay đầu hỏi Bạc Dạ: “Người nhà của người đã khuất có phải bị bệnh về tinh thần không?"
Chứng uất ức, cô có chứng uất ức.
Bạc Dạ nhanh chóng giải thích tình hình của Đường Thi, đồng thời để bệnh viện dành chỗ cho Đường Thi. Cô cần phải nghỉ ngơi, bây giờ cô phải chịu một kích thích lớn như vậy, chắc chắn sẽ suy sụp...
"Anh lại muốn biến tôi thành người điên có phải không!" Đường Thi bị nhân viên y tế đè xuống. Cô ngẩng đầu chỉ vào Bạc Dạ, rõ ràng là đang cười, nhưng trên mặt cô lại đầy vẻ đau khổ: “Bạc Dạ, chuyện hối hận nhất trên đời này của Đường Thi tôi chính là gặp anh!"
Ngôn ngữ hóa thành một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim anh, anh cảm thấy đau âm ỉ trong người. Đường Thi ở trước giường bệnh ngăn cản nhân viên y tế đẩy anh trai cô ra, nhưng người đã hóa thành thi thể, cuối cùng... không còn thuộc về thế giới này nữa.
Ai đó đã tiêm một ống thuốc an thần vào mu bàn tay cô, rồi giọng nói lo
lắng của nhân viên y tế vang lên bên tai cô: "Người nhà cũng cần lập tức nằm viện tĩnh dưỡng. Thưa ngài, xin ngài hãy làm thủ tục nhập viện cho vợ." Tôi không phải là vợ con của anh! Tôi không phải! Đường Thi muốn lên tiếng giải thích, lại phát hiện ra đại não dần dần hỗn độn, ý thức chậm rãi... cách xa cô.
Anh trai... Cô muốn rời khỏi... rời khỏi cái thế giới hai bàn tay trắng này.