Từ dưới đại sảnh, Tư Dạ Hàn thấy bóng dáng của Miên Châu bước xuống lầu. Anh gấp tờ báo sáng nay vứt sang một bên
“Chào buổi sáng, darling~”
Cái gì mà ""darling"" chứ? Hắn đang nói cái quái gì thế? Mới sáng sớm lại diễn ra mấy trò lố bịch đó thật nhục nhã!!!!
Miên Châu vội né tránh cái bản mặt của anh, hờn dỗi ngồi vào bàn ăn.
Dạ Hàn cũng ngồi kế bên cô, tay bắt đầu thực hiện động tác cũ, mon men quẹt thuốc. Dạ Hàn cầm tẩu thuốc hút vào một hơi thật sâu.
Điều đó mới chính là điều khiến cô càng thêm khó chịu.
Miên Châu nhíu mày, khuyên nhủ
“Ngài đừng hút thuốc, không tốt cho sức khoẻ”
Không biết lời nói của cô có lọt tai không? Nghe được thì nghe, còn nghe không được thì không nghe coi như cô quản chuyện bao đồng.
Chưa thấy anh ta trả lời, đám thuộc hạ của anh hơi đen mặt trong phát khϊế͙p͙. Tiểu A vội vã giải thích
“Phu nhân, trước giờ ngài ấy không thích bị người khác nhắc nhở...”
Tiểu A còn chưa dứt câu, liền bị hành động cùa anh làm cho bất ngờ đến cứng miệng
Anh chà xát tẩu thuốc lá lên gạc, áng lửa chưa thắp sáng được bào lâu liền bị hắn ta dập tắt.
“Được , tuỳ ý em.”
“NÀ NÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍ.”
Đám hầu cận bỡ ngỡ thốt lên thành tiếng.
Thấy cái gì đó nó hơi sai sai, người nói một đằng còn người kia làm một nẻo vậy. Nghe Đại Cường nói anh ta là kẻ lập dị, mưu mô vậy mà... lại nghe theo ý mình. Chắc hôm nay là ngày tận thế của thế giới.
Mỗi một bữa ăn là muôn thuở câu chuyện ập đến chẳng hạn như việc...
Miên Châu gắp thức ăn bỏ vào chén Tomoe, Tiểu A lại vội vả hạ hoả
“Phu nhân, ngài ấy ghét người khác chạm vào thức ăn...”
Tiểu A lại bị cơn sốc làm cho mê man, Dạ Hàn trực tiếp lấy đũa ăn luôn chỗ mà được cô gắp cho.
Hai con người này... tôi vẫn không tin là hai người họ là bạn đồng hành từ nhỏ tới lớn. Hai thằng to xác bị trái ngược tính cách...
...
Ăn xong bữa cơm rối loạn tiền đình đó, Miên Châu mới có thể hỏi anh
“Ngài...ngài tôi có thể thăm bạn tôi không?”
Tomoe không nói cũng không rằng, bỏ đi một hơi... Miên Châu cũng không dám hỏi nhiều.
Nguyên cả một buổi sáng, Dạ Hàn cũng không nói gì nhiều suốt ngày ôm khư khư cái laptop.
Miên Châu cũng ngồi lẳng lặng bên ghế sofa lật đi lật lại mấy cuốn tạp trí trêи bàn.
Chán thật! Đại Hỷ và những người khác không biết có ổn không? Họ không biết có ăn uống, ngủ đủ giấc hay không?
Liếc nhìn sang anh chàng kế bên, anh ta vẫn hì hục làm mấy cái dự án gọi là thu mua cổ phiếu gì gì đó. Toàn những thứ cô không hề hứng thú.
Miên Châu thấy hắn ta say sưa như thế... thầm nảy ra một ý nghĩ khá điên rồ.
Cô vờ xuống bếp lấy đồ, nhưng thực chất lại lén hắn ta chạy đi tìm bạn
Miên Châu chạy thục mạng đến nhà giam, bị hai tên cận vệ ngán lại
“Thưa phu nhân, đại boss có căn dặn cô không thể vào.”
Không cho vào thì cô lại càng muốn vào, Miên Châu nhân lúc hai người bọn họ không để ý đánh ngất họ bằng cách điểm huyệt.
Đó là cách mà bố Miên Châu đã dạy cô đề phòng thân, trước khi trở về với cõi hư vô.
Miên Châu thuận lợi đi vào, từ song sắt cửa phòng giam cô nhìn thấy những người bạn của cô nằm chật vật trêи sàn. Khắp người đầu vết tích.
“Miên Châu?” Đại Hỷ thầm mừng trộm
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, hai người bọn họ quần quýt lấy nhau thầm thương trộm nhớ người chị em xa cách.
“Miên Châu? Sao bà có thể vào được đây? Tư Tổng biết sẽ giết chết bà.”