Tư Dạ Hàn bị Miên Châu làm cho tỉnh giấc, anh uể oải tha trách
“Đừng quậy nữa...”
Dạ Hàn nói xong, lại mê man chìm vào giấc ngủ sâu
Đệt!! Thật muốn chém xác hắn ta...
Bất chợt, những hình ảnh của bạn học loé lên trong đầu cô. Miên Châu chợt nhớ ra bộ dạng thê thảm của họ...
Không phải Dạ Hàn nói ở đó rất an toàn sao? Sao bọn họ trong có vẻ như....
Miên Châu cắn móng tay suy nghĩ đến nỗi cắn xác vào da thịt. Cô chạy nhanh xuống lầu tìm Đại Cường.
....
Vườn hoa.
Miên Châu bắt gặp thấy bóng dáng Đại Cường, cô hời hợt nói
“Đại Cường...”
Nhìn thấy cô chạy mệt bở hai tai, mồ hôi nhễ nhại. Trong lòng anh có chút sốt sắn
“Này...này có chuyện gì?”
“Anh có thể đưa tôi đến chỗ Đại Hỷ được không?”
Người phụ nữ này điên rồi. Phòng đó là phòng cấm người khác có thể xông vào ngoại trừ Tiểu A, Đại Cường và đầu bếp khác...
“Không được. Ông chủ không cho phép” Đại Cường thẳng thừng từ chối.
Trong lòng cô có chút tối sầm lại, tại sao lại không thể cho cô vào?
Tuy nói không nhưng Miên Châu vẫn cả gan dám vào. Cô luôn thấm thỏm, lo sợ về những người bọn họ.
Miên Châu lại lén chạy tới chỗ phòng giam, lại là hai tên thuộc hạ đó... hắn biết tuyệt chiêu của cô nên lần nào đi vào không hề dễ.
“Cho tôi vào.” Miên Châu lên tiếng.
“Không được, không có lệnh của đại boss dù là ai cũng không được phép vào.”
Miên Châu biết bản thân không thể phản kháng lại bọn họ, điểm huyệt cũng vô tác dụng.
Cô vờ bất lực bỏ đi, nhân lúc bọn chúng nới lỏng an ninh. Miên Châu lao tới, cướp lấy súng MP.
Miên Châu cầm khẩu súng, hai tay hơi run rẩy
“Cho tôi vào hoặc các người chết.”
Hai tên cận vệ có chút phản ứng, không dám nhúc nhích. Họ không sợ người họ đầy lỗ mà sợ cô không thể điều khiển được mà làm hại bản thân.
“Đủ rồi.” Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng. Miên Châu cũng từ đó mà càng thêm sợ hãi.
Thấy Dạ Hàn tiến thêm bước nữa. Cô hoảng loạn giương súng , răn đe
“Cho tôi vào, nếu không tôi sẽ giế chết anh.”
Trong cuộc đời làm vua như ông chủ, chưa bao giờ hắn ta bị một người con gái tầm thường đe doạ như thế...
Anh vẫn điềm nhiên bước tới, cô lùi bước về sau. Miên Châu không dám xuống tay...
“Ngốc, em còn chưa lên đạn mà.” Dạ Hàn nắm lấy tay cô, làm một loạt hành động như đã học thuộc từ trước.
Không thể hiểu nổi, hắn ta lại giúp cô lên đạn. Hắn chắc rằng cô sẽ không thể xuống tay với hắn sao?
Bốp..
Miên Châu bị Dạ Hàn làm cho bất tỉnh...không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra...
[Canh chừng cô ấy cho cẩn thận. Cho cô ấy ăn đủ bữa.]
Miên Châu nằm la liệt trêи giường, hai mắt lờ đờ đảo lại liên hồi. Cô nhận ra mình đang ở trong phòng vào lần thứ hai gặp Dạ Hàn.
Miên Châu cố ép bản thân gượng dậy, nhưng bản thân không thể trốn thoát...Dạ Hàn giam lỏng Miên Châu căn phòng này. Cố cách mấy cũng không thể ra ngoài được.
Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, cô cũng chí biết bầu trời đang đi về đêm. Tiểu A đưa khay thức ăn qua khe cửa, ân cần dặn dò
“Thiếu phu nhân, tới giờ ăn tối rồi.”
Khay cơm trước mặt dù có nhiều sơn hào hải vị, nhưng Miên Châu cũng chẳng buồn để ý...cô đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa kính.. tôi muốn về nhà!
Thức ăn ngày nào được đưa tới, Miên Châu cũng không hề động đũa. Cô căn bản là muốn tuyệt thực để hắn thả cô ra ngoài. Miên Châu đã nhịn ăn liên tiếp ngày trời, thân hình gầy rạc hẳn đi.