Đã hai ngày nữa lại trôi qua, Miên Châu cùng Đại Hỷ chăm sóc những người bạn khác. Hình Lục cũng không quấy rối bọn họ nữa.
Nhìn những vết thương, vết bầm tím do bị hành hạ ruột cô đau như cắt. Cẩn thận chăm sóc thân thể của Châu Mẫn.
Ngày ba bữa vẫn cứ lặp đi lặp lại, không gian lúc này trông ảm đạm quá... Miên Châu sực nhớ đến vết cắn trêи cổ Dạ Hàn.
Không biết, hắn đã băng bó chưa?
Gặp lại bạn, đáng lẽ cô phải vui mới phải nhưng thực chất là ngày càng ủ rủ. Đại Hỷ vỗ về, an ủi
“Haizz, ngài Dạ Hàn là một người tốt. Gã Hình Lục gì gì đấy chỉ cưỡng hϊế͙p͙ Châu Mẫn. Còn lại họ vẫn bình an, chỉ bị doạ cho sợ. Hơn nữa họ còn bảo vệ mình rất tốt. Và mình chợt nhận ra...ngài ấy làm thế đều là vì bà.”
"" Đều là vì bà"" ư?!? Cái gì mà bản thân tôi cơ chứ? Tôi và anh ta cũng chỉ là những người xa lạ. Tại sao hắn lại quan tâm đến tôi...
Miên Châu bây giờ cảm xúc rất phức tạp, những mối suy nghĩ chen chúc với nhau. Cô vùi mặt vào đầu gối.
Tư Dạ Hàn là gã khốn nạn, mình không quan tâm...
Đại Hỷ bất lực rồi, cô chỉ e dè nhắc nhở một câu:
“Ngài ấy làm vậy mà cậu còn không nhận ra sao?”
Nhận ra cái gì? Tôi không biết bản thân phải nhận ra cái gì nữa? Cảm xúc bây giờ thật hỗn loạn...
...
Tối.
Như thường lệ, Miên Châu vẫn chăm sóc cho đám nữ sinh. Cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người canh gác.
[Này, đại boss nghe nói bị bệnh gì gì đó. Cứ ở lì trong phòng. Ai gọi cũng không thèm ra, thức ăn còn bỏ bữa]
[Xuỵt, mày nói nhỏ thôi, đây là chuyện của ngày ấy. Chúng ta không nên xen vào.]
Rồi hai người bọn họ im hẳn.
Dạ Hàn... hắn ta bị sao vậy? Không phải là do vết cắn của mình dẫn đến tê liệt não đấy chứ?
Miên Châu hổn ngang suy nghĩ, trong lòng lại có chút trắc trở.
Cùng lúc đó, Tiểu A đem thức ăn tới phân phát cho mỗi người.
Trông anh ta lụ khụ, viềng mắt thâm quần còn sưng mọng. Vẻ mặt của thanh niên trẻ tuổi lại già đi hơn mấy chục tuổi.
“Tiểu..tiểu A, mọi việc vẫn ổn....”
Tiểu A sóng mũi hơi cay cay, anh than thở
“Ngày ấy liên tục ở trong phòng, không chịu ra ngoài. Đến bữa ăn cũng còn nguyên vẹn. Ngài ấy chưa được ngủ một lúc nào.”
Nghe Tiểu A miêu tả như thế, thâm tâm cô bắt đầu mường tượng ra nhưng hình ảnh thảm hại của Tomoe.
Tiểu A đột ngột quỳ xuống thành khẩn
“Phu nhân, hãy giúp tôi. Ngài ấy đang bị bệnh cứ như thế thì sẽ không hay mất.”
Miên Châu có chút sững sốt, cô không dám đối diện với hắn ta một lần nào nữa. Ngay cả người thân nhất là Tiểu A còn không thể khuyên nhủ được Dạ Hàn.
Chẳng lẽ... cô trong trái tim hắn lại có một vị trí quan trọng đến như vậy?
Đại Hỷ từ sau lưng xuất hiện, vỗ vai cô
“Miên Châu, ngài ấy có một sự đặc biệt đối với bà. Bà không nhận ra là do bà không cảm nhận được. Không phải bà cũng rất... muốn gặp ngài ấy hay sao?”
Rất muốn gặp ngài ấy ư? Thú thật từ sau khi ở đây, tâm tư cô vẫn luôn nhớ đến hình dáng của anh.
Miên Châu tạm gác lại những lo âu, đồng ý với Tiểu A đến chỗ Dạ Hàn.
Được giải thoát, Miên Châu lập tức đến chỗ Tomoe. Tiểu A nhìn bóng lưng cô chạy đi, mới tán thưởng hai người canh gác cùng với Đại Hỷ
“Hai cậu làm rất tốt, đợi được thưởng tiền từ ông chủ đi. Đại Hỷ cô cũng làm tốt lắm.”
“Như vậy có ổn không đó?” Đại Hỷ thực thụ nhắc nhở.
“Yên tâm chỉ là một vở kịch thôi mà.”
Tiểu A vừa nói vừa lau vết thâm quầng do anh tự vẽ ra.