Chuyện của những người phụ nữ nên làm ư?
Không nói không rằng, Cung Linh Phương lôi kéo Miên Châu đi cho bằng được. Cô tuyệt vọng nhìn Tư Dạ Hàn cầu mong sự giúp đỡ.
Nhưng anh lại phớt lờ đi, vờ như không thấy chuyện gì.
Tư Dạ Hàn là đồ khốn nạn...
...
Khu trung tâm thương mai.
Ài! Chuyện phụ nữ nên làm mà Cung Linh Phương nói chính là chuyện đi mua sắm. Thế mà trong óc Miên Châu lại mường tượng vu vơ.
Lần đầu cô mới có cảm giác được đi mua quần áo. Trước giờ sống trong trại mồ côi không nơi nương tựa, không có người thân.
Sống trong đó ròng rã mấy năm trời, lần đầu Miên Châu mới đặt chân đến những nơi này.
Ở đây được dàn trải bởi các dãy quần áo thượng hạng đến ma-nơ-canh cũng thượng hạng nốt.
Toàn là những thứ Miên Châu chưa được thấy bao giờ.
Cung Linh Phương không nhìn mà thẳng tay quơ hết đống đồ cho thư kí. Còn tốt bụng cho Miên Châu thử vài bộ.
“Con dâu~ con thử bộ váy này thử.” Cung Linh Phương vén vào trong tay Miên Châu một chiếc váy cỡ dài.
Miên Châu lựa chọn ngoan ngoãn làm theo.
...
Xoẹt.
Miên Châu ngượng ngùng mở tấm rèm, hai tay che ngực. Khuôn mặt như sắp bị biến dạng.
Bộ đầm này... lần đầu tiên mình mặc cảm thấy thật khó chịu.
Chiếc đầm hoa muôn chướng được thiết kế rất độc đáo. Trong lưới có muôn trùng, trong muôn trùng có lưới. Còn được tinh tế gắn lên loài hoa cẩm chướng màu tím rộ thể hiện sự trẻ trung.
Miên Châu quả thật mặc chúng rất đẹp...như là một người phụ nữ thuộc về thiên nhiên.
Cô nhìn bảng giá trêи váy, xém chút tim rớt ra ngoài.
Cái nhân đậu xanh, bộ đầm này tới vạn lận. Ôi cuộc đời, dù có làm việc cho đến chết chắc cũng không thể trả nổi.
Dạ Hàn câm nín trước sự tuyệt diệu ấy, anh muốn ngắm cô ấy mãi không thôi.
Mèo hoang nhỏ, thật xinh đẹp khi mặc bộ trang phục ấy. Tôi muốn "" thịt"" em ngay bây giờ.
“Wao, she is very beautiful, she like a fairy descending to earth. I very like her.”
( Wa, cô ấy thật đẹp, cô ấy như tiên nữ giáng trần vậy. Tôi rất thích cô ấy.)
Một tên ngoại quốc cũng bị hút hồn bởi vẻ đẹp tinh tế của cô, lỡ lời thốt ra những lời không nên nói.
Dạ Hàn nghe được những lời đó, mặt tối sầm lại. Đẩy cô trở vào phòng thay đồ.
“Không thay nữa, lấy hết.”
Hứ, bọn người kia lại dám thấy được vẻ đẹp của cô ấy. Không được, Miên Châu là người phụ nữ của tôi chỉ có tôi mới được ngắm cô ấy.
Dạ Hàn dùng cái con mắt đầy sát khí nhìn mấy tên ngoại quốc kia. Khiến họ toát cả mô hôi, không dám chạm mặt lần nữa.
Cung Linh Phương quan sát từ đầu đến cuối, thấy biểu hiện của Dạ Hàn thay đổi rõ rệt. Quả thật cô con dâu này là người có một không hai.
Miên Châu thay xong bộ đồ cũ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô quả nhiên không thích hợp với mấy bộ váy xa hoa này... bởi thế Dạ Hàn mới bảo cô ngừng thay.
Miên Châu trong lòng có chút ủ rủ. Theo chân Cung Linh Phương tới quầy thanh toán.
“ Thưa quý khách, tổng cộng là .. vạn.”
Ôi, mẹ ơi cái số tiền giết người. Quả thật những người nhà giàu là những người đáng để ta ngưỡng mộ.
Cung Linh Phương mua cho bản thân đã đành vậy mà còn mua thêm cho Miên Châu. Còn sòng phẳng thanh toán... thế này thật khó xử.
Dạ Hàn đưa cho cô một tấm thẻ đen thùi lùi nghe nói là thẻ vip hoàng gia. Hắn đưa cô ý định để cô thanh toán.
Người đàn ông này...có thể hiểu được mình đang cần gì sao? Đúng là IQ có hạn...
Cạch.
Cái thẻ này đúng là thần kì. Rốt cuộc tài khoản hắn có mấy số không mà máy tính tiền còn không thể đếm được số dư.