Hai người bọn họ mới tách ra, Miên Châu đỏ hết cả mặt nánh tré hướng nhìn của Tư Dạ Hàn.
Dạ Hàn là ác ma, lại cưỡng hôn mình trước mặt Tiểu A. Biến thái quá rồi.
Anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô, hắn thì thầm to nhỏ
“Tối nay..anh sẽ tính sổ em sau.”
Miên Châu nghe được lời nói đó, mặt cô đỏ như trái cà chua.
Biến tháiiiiiiiii.
...
Nhà Dạ Hàn.
Cung Linh Phương đứng chờ sẵn trước cổng, mặt mày nhăn nhúm, hai hàng lông màu xô vào nhau.
“Này này, mẹ nhớ là con về trước rồi cơ mà. Vậy sao giờ mới vát mặt về?”
Dạ Hàn bị Cung Linh Phương quát cho một trận, đầu óc như sắp bóc khói tựa như quỷ dạ xa thét máu.
Bỗng dưng một người phụ nữ khác lại lao tới chỗ hai người bọn họ.
“A, anh Dạ Hàn về rồi à?”
Cô gái ấy thật xinh xắn, làn da trắng trẻo với máu tóc dài tím mượt thật quyến rũ... ( nhưng tiếc thay nó là con btch).
Cung Linh Phương trưng ra vẻ mặt cau có, gượng cười giới thiệu
“ Hôm nay, dì Ninh Phụng và Ninh Tuyết Lạc xuống chơi. Đối đãi với họ thật tốt nhé.”
Miệng thì khách sáo, nhưng trong lòng lại tức tối. Sự căm phẫn của Cung Linh Phương còn lộ rõ hơn ban ngày.
Ninh Tuyết Lạc vừa gặp đã dở chứng nhõng nhẹo, ướt át.
“Người ta không chịu đâu, sao anh bây giờ mới về. Làm em nhớ anh iu muốn chết.” Ninh Tuyết Lạc ôm lấy cánh tay Dạ Hàn, cố ý để Miên Châu nhìn thấy.
Gì chứ? Thế này là thế nào, không phải đã có bạn gái rồi sao? Còn nhờ mình làm gì, đúng là đồ biến thái.
Miên Châu có chút đắng lòng.
Dạ Hàn hất mạnh tay Ninh Tuyết Lạc. Cởi luôn chiếc áo khoác vứt cho Tiểu A
“Cô là con điếm nào? Dám làm dơ áo tôi.”
Đ-điếmmm á? Tomoe hành xử lỗ mãng như thế từ bao giờ?
Ninh Tuyết Lạc bị anh làm cho ngây người, cố giành lại một chút sĩ diện
“Anh nói gì thế, em là vị hôn thê của anh nè.”
“Tôi nhớ là chưa bao giờ có vị hôn thê là con điếm bao giờ cả. Vả lại Miên Châu mới chính là người con gái tôi yêu và cưới.” Tư Dạ Hàn phủi phủi cánh tay áo, nhằm ý phủi những thứ dơ bẩn.
Cung Linh Phương mặt mày hớn hở nghe con trai xỉa xói mà mừng thầm trong lòng.
Ninh Tuyết Lạc tức đến sắp ói máu, dùng ánh mắt sát khí nhìn Miên Châu.
Nhất định là ả đã dụ dỗ anh ấy. Đồ con đàn bà dơ bẩn.
...
Hỗn độn cũng tạm dừng lại trong chốc lát, Miên Châu cất đống đồ chất trong phòng cô. Thấy Dạ Hàn cũng lên phòng, cô xụ mặt cố tình né anh.
“Sao thế? Giận rồi à?”
Dạ Hàn dùng thân thể to xác chắn ngang đường đi, rõ ràng là cố ý không muốn cho cô tẩu thoát.
“Không.” Miên Châu bĩu môi, mặt hằm hực.
Dạ Hàn vẫn giữ nguyên cái tư thế đó làm cô không có cơ hội bỏ đi.
Anh khốn nạn quá rồi!
“Anh- thật ra cái cô Ninh Tuyết Lạc gì gì đấy cũng thích anh mà, hai người cũng ôm ấp nhau các thứ mà. Sao không nhờ cô ấy làm người yêu anh đi, như vậy dễ hơn không?”
Miên Châu chống nạnh, muốn điều tra.
Tư Dạ Hàn lỡ miệng cười phì một cái. Nhìn điệu bộ này anh chắc cô đang ghen~~
“Em đừng hiểu lầm, anh không bao giờ có tình cảm với cô ta. Em đừng ghen nữa, vợ à~”
Miên Châu bị nói trúng tim đen, liền chột dạ. Khuôn mặt bí xị, cáu kĩnh với anh.
“Ai nói với anh là tôi ghen, tôi-tôi chỉ tò mà thôi. Hơn nữa đừng xưng hô vợ vợ chồng chồng. Nghe sến súa chết đi được . Chúng ta chỉ là bạn gái trêи hợp đồng thôi.”
Dạ Hàn đúng là đại biến thái, vừa ngốc lại vừa ɖâʍ đãng nữa.
Ngoài miêng nói là thế, nhưng trong lòng cô lại có chút vui mừng.
Dạ Hàn xoa đầu cô, lạnh lùng trêu hoa ghẹo bướm.
“Ngốc.”