Miên Châu bị Dạ Hàn đưa đi đến mức đơ người. Cô nhìn chiếc xe kia đi khuất, lo lắng hỏi người đàn ông hấp tấp trước mặt.
“Như thế-có ổn không?”
Tư Dạ Hàn thắt dây an toàn cho cô, mặt mày cực kì cau có.
“Có gì mà không được.”
“Ninh Tuyết Lạc yêu anh thế mà... anh không tính đáp lại tình cảm.”
Dạ Hàn quơ tay.
“Anh chỉ yêu mình em thôi vợ à~”
Lời nói như rót mật vào tai, cảm giác sung sướиɠ đến lạ thường. Đây là đại boss cool ngầu, lạnh lùng hay sao?
Nhưng lời nói ấy lại khiến cô cảm thấy rất vui vẻ. Miên Châu bụng miệng cười, hai lúm đồng tiền lộ ra trông rất duyên.
Miên Châu cười lên rất đẹp làm anh phải đứng hình mất giây. Không chịu được liền đè cô xuống ghế, ghế cũng tự động bật ra sau.
Này, trông như sắp đặt sẵn thế?!?
Cô đối diện với Dạ Hàn, tâm tình hỗn loạn. Anh hơi nới lỏng cà vạt, rồi chuyển sang cởi từng cúc áo sơ mi.
“Nè, anh tính làm gì?”
Tư Dạ Hàn bất ngờ đặt môi lên môi cô, hôn cô đến mức ngạt thở.
Miên Châu ngượng ngùng, cố phản kháng. Anh tiếp tục tung ra những cú hôn liên tiếp khắp cơ thể cô.
“Dừng-dừng lại.”
Dùng lưỡi ɭϊếʍ quanh ngực Miên Châu, làm thấm ướt nó. Dùng sức cắn vào xương quai xanh tạo thành vết tích tim tím.
Cơ thể cô cũng trở nên lạ thường. Hoàn toàn nhạy cảm hơn trước. Anh chạm bất kì chỗ nào cô cũng có phản ứng.
Tay anh cũng phối hợp rất điêu liện, trong phít chốc mò mẫn được vào trong áo.
“Rất mềm và vừa tay.” Dạ Hàn vừa sờ ngực Miên Châu vừa thốt ra những từ đó.
Cái gì mà m-mềm, cái gì mà vừa tay cơ chứ ? Dạ Hàn thật biến thái, đúng là đại biến thái. Sao có thể nói ra những từ đó.
Tư Dạ Hàn vừa hôn vừa liên tục xoa nắn ngực cô. Cơ thể cũng không chịu nghe lời cô nữa mặc sức anh dày vò.
Tay anh trượt xuống qυầи ɭót, cô mới chợt thức tỉnh. Thẳng tay đẩy cổ anh hướng lên gầm xe.
“Thật biến thái, mới trưa trật mà đã không đứng đắn rồi.”
Miên Châu đỏ bừng cả mặt, nóng hầm hập như quả táo đỏ nấu chín.
Tư Dạ Hàn cũng ngoan ngoãn dừng lại, cầm tay cô ʍút̼ vào da thịt.
“Được, nghe em.”
Hai người chỉnh tề lại quần áo, không khí quá mức ngượng ngùng. Cô sắp bị người đàn ông này làm ra hình dạng gì rồi.
Miên Châu mặt đỏ tía tai, còn Dạ Hàn thì tâm tư sảng kɧօáϊ. Không biết trong đầu óc của mấy ông tổng tài có những gì mà lại làm cô ra nông nỗi như thế.
...
Nhà hàng.
“ Hai đứa tụi con hú hí gì xong chưa? Lúc nào cũng tới muộn.”
Cung Linh Phương uể oải, than thở. Bà đây đã ngán khi phải tiếp mấy con phò quốc tế!
Miên Châu bị nói trúng tim đen, khuôn mặt lập tức bị nhuộm đỏ. Ninh Tuyết Lạc lập tức thấy dấu hôn ở trêи cổ cô.
Nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt khăn trải bàn kiểu Nhật như muốn xé nát nó.
Khốn khϊế͙p͙, chỉ là một con nhỏ quê mùa vậy mà Tomoe lại yêu nó đến thế. Mày sẽ phải trả giá, TỐ MIÊN CHÂU!
Tư Dạ Hàn ngồi vào ghế, Ninh Tuyết Lạc cũng lập tức bon chen chọn ngồi chiếc ghế gần đó.( nhỏ này sinh ra cứ thích bon chen.)
Thấy Ninh Tuyết Lạc cứ lượn lờ trước mắt, anh giương con mắt khinh bỉ nhìn ả.
Miên Châu cũng hiểu chuyện không chấp mấy đứa họ trẻ tên trâu. Ngồi chiếc ghế còn lại gần anh.
Cung Linh Phương xỉa xói
“Haizzz sao chị không biết dạy con bé nhà chị vậy, để nó bám chồng người khác lung tung.”
Ninh Phụng cũng không phải dạng vừa, trực tiếp gối xô nước lạnh
“Chị cũng thế mà, con chị cũng trưng ra bộ mặt thê thảm trước khách đấy thôi.”
Mặt đối mặt, toát lên một luồng khí nguy hiểm giữa hai người nội trợ.