Sáng hôm sau.
Nằm trêи giường, thân thể Miên Châu cảm thấy có chút nặng nề. Có cái gì đó như cối xay đè lên người cô làm bản thân không thể nhúc nhích.
Cô cau mày, dụi mắt cố gắng nhìn cho rõ cái thứ uất ơ đấy.
Miên Châu chợt chùn mình, hãi hùng lùi về sau, suýt ngã xuống giường, nheo mắt nhìn lại bóng dáng ấy một lần nữa.
ÔI LẠY CHÚA! Tư Dạ Hàn nằm trêи giường con mẹ ơi. Anh ta làm gì ở đây vậy trời?
Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang hông.
Trong lòng có chút oán giận, Miên Châu bứt tóc bứt tai, thầm chửi rủa.
Sao mình với anh ta lại ngủ chung một giường thế này? Tên biến thái đáng ghét!...
Nhìn anh ngủ ngon như thế chắc hẳn anh làm việc rất mệt. Thôi thì tạm tha lần nữa vậy...
Gió lùa vào khe cửa, thổi phất phơ chiếc lá khô của mùa hạ. Một chiếc lá nhỏ bé lạc lỏng, vô tình đáp xuống mái tóc anh.
Miên Châu nằm trêи giường, nhìn khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của anh. Tay khẽ vuốt mái tóc trắng ngà tưởng chừng đã già đi mấy tuổi.
Người đàn ông này... lúc ngủ lại đẹp trai đến vậy?
Đôi môi, đôi mắt, sóng mũi... tất cả đều rất đẹp.
Thân hình Dạ Hàn vạm vẽ đến quyến rũ, múi hiện ra rõ rệt hơn bao giờ hết. Anh ta mị lực đến nỗi suýt chút nữa bị chảy máu mũi.
Đang ngắm trai ngon lành cành đào, Dạ Hàn chợt lên tiếng
“Nhìn đủ chưa?”
Miên Châu giật bắn cả người, lắp bắp không thành tiếng.
“A-a thât-thật ra tôi chỉ nhìn-nhìn cái gối thôi.”
Mình thật là hồ đồ, tự dưng lấy cái lí do vớ vẩn này.
Người phụ nữ này là một người thông minh không ngờ lại nói dối tệ đến vậy.
Tư Dạ Hàn búng một phát nhẹ vào trán cô, rồi cười khẽ.
“Ngốc, anh không mắng em. Em thích ngắm bao lâu cũng được.”
Mặt Miên Châu đỏ bừng, xấu hổ trốn tránh ánh mắt khiêu gợi của anh. Mới sáng sớm lại nói mấy câu biến thái nữa rồi.
Bỗng nhiên cô phát hiện, những vết bỏng trêи cơ thể đã được sức thuốc và băng bó rất kĩ càng.
Chã nhẽ...anh ấy thức suốt đêm để băng bó cho mình sao?
“A-anh băng bó cho tôi à?”
Miên Châu hỏi anh.
Ngốc! Chã nhẽ bây giờ em mới nhận ra à?...
Thấy anh im lặng không đáp, Miên Châu mới dám khẳng định. Cô lập tức gượng mặt, vùi vào chiếc gối.
Dạ Hàn thấy biểu hiện của cô không kìm nén được mà cười thốt lên thành tiếng.
Điều đó càng khiến một người con gái như cô cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Mình nhớ vết bỏng đấy ở chỗ.... chã nhẽ hắn ta thấy hết rồi à?
Miên Châu càng nghĩ càng đỏ mặt, phóng thẳng chiếc gối vào mặt anh, hét to như gặp tên cướp.
“Đồ biến thái!!!”
...
[ Mày chẳng khác gì một con chó hoang được người khác thương hại.]
Câu nói của Ninh Phụng bất chợt loé lên trong tâm trí cô.
Lại một lần nữa, câu nói ấy lại khiến cho cô đau đớn. Như một con dao đang dần dần cắt đi lục phủ ngũ tạng.
Đúng rồi! Mình lại thế nữa rồi. Mỗi lần đừng trước mặt anh ấy, bản thân mình đã không còn cái tôi của trước đây nữa.
Miên Châu thu lại vẻ mặt ngượng ngùng, cố gượng cười cho anh thấy.
“Chúng ta...sẽ trở lại như ban đầu đúng không?”
Trong một phút vô thức, cô vô tình thốt ra những lời lẽ mà bản thân cũng không biết đó là gì.
Dạ Hàn đặt bờ môi nóng bỏng lên trán cô, nhẹ dạ phát ra một chữ:
“Ừm.”
Ừm? Là như vậy ư? Đúng rồi nhỉ, mình đang trông mong cái gì vậy? Sao mình lại cảm thấy đắng lòng như thế.
Dừng lại cái cảm xúc đấy đi Tố Miên Châu. Mày với anh ta không là gì của nhau cả....đừng tự suy diễn nữa.