Nhìn bóng dáng hai người bọn họ đi xa khuất, Cung Linh Phương bây giờ mới cảm thấy lòng dạ thoải mái.
Cảm giác khi được đuổi đánh hai thứ matcha đấy thậy tốt đẹp biết bao.
Miên Châu thuận miệng, toan gọi hỏi.
“Như thế...liệu có ổn không?”
Vừa đánh vừa đuổi thế này, anh ấy không sợ bố anh ta sẽ la mắng à? Dù sao nhà Ninh gia cũng có quan hệ họ hàng với gia đình này.
BịTư Dạ Hàn đánh thê thảm thế, liệu có ổn không.
Anh không nói gì, chỉ xoa đầu cô bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm kiểu ""em không phải lo gì hết, cả thế giới để anh lo.""
Reng.
Reng.
Tiếng chung điện thoại của Cung Linh Phương làm gián đoạn bữa ăn. Cô vội vả nhắc máy nghe những lời phiền toái của đầu bên kia.
[Phương nhi, sao giờ em còn chưa về. Em ở đấy mất ngày phút giây rồi đấy. Anh nhớ em quá.]
Hoá ra là chồng của Cung Linh Phương, đúng như Dạ Hàn nói nhỉ là gia đình đầy rẫy cơm...à mà thôi.
Tư Dạ Hàn đã sớm bị gia đình này thuần hoá, nên cũng chẳng hề để tâm mấy.
Cung Linh Phương ngọt giọng, khuyên dỗ chồng.
“Thôi mà darling~ con dâu còn ở đây đấy.”
[Phụtttttt.]
Tuy không thấy mặt, nhưng Miên Châu đoán chắc rằng chú ấy đang bị sốc. Cô còn nghe cả tiếng phụt nước vang vọng bên tai.
Bộ Tư Dạ Hàn có bạn gái là chuyện phù phiếm hay sao? Hết lần này đến lần khác, ai cũng ngạc nhiên vậy?
...
Ăn xong bữa sáng, Cung Linh Phương cũng bận bịu với xấp quần áo, loay hoay với mấy cái đống vali phức tạp.
Miên Châu lấy hiếu làm đạo, phụ giúp Cung Linh Phương dọn dẹp một tay.
Mà công nhận, cô ấy giàu thật... toàn những đồ mắc tiền có những bộ còn chưa xé cả mác.
Miên Châu lấy hết đống quần áo trong tủ, vô tình khuỷ tay chạm vào cuốn ablum, làm nó rơi xuống sàn vung vãi cả ảnh.
Cô hoảng hốt, hấp tấp cẩn thận nhét vào mặt bao gương, thấp thoáng thấy vài tấm ảnh lúc nhỏ của anh...
Cung Linh Phương cũng cầm lấy một tấm, miệng huýt sáo vang nhớ về thuở đôi mươi.
“Dạ Hàn lúc nhỏ trông thật dễ thương.”Cung Linh Phương không nhịn được mà khen lên vài tiếng.
Bức ảnh này được chụp khi anh còn học mẫu giáo. Lúc nhỏ anh rất dễ thương, đến con gái còn phải ganh đua không nham hiểm, biến thái như bây giờ.
Miên Châu chìm đắm trong thế giới riêng, ánh mắt cô dạt dào cảm xúc nhìn về ảnh thời thơ ấu của anh... trông anh thật sự rất..đẹp.
Cô còn thấy hoàng loạt tấm ảnh lúc anh được nữ sinh trong trường mượn cớ tỏ tình.
Khỉ thật, từ nhỏ đã đẹp thế rồi à? Chã trách bọn con cái si mê đến thế.
Bản thân uất ức được vài câu, mới chợt nhận ra cô đang nói những thứ kì lạ. Lập tức bụng miệng hối lỗi.
Mình...mình đây là đang ghen sao? Cái méo gì thế? Sao lại nói những thứ đó.
Cung Linh Phương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Miên Châu, liền gặng hỏi.
“Con dâu~ con thích con trai cô ở điểm nào?”
Bị tra hỏi một cách bất ngờ, cô giật nảy cả linh hồn, lo lắng không biết phải trả lời thế nào.
Dù sao cô chỉ gặp anh ta vài lần, rồi giả làm bạn gái để đối phó với mẹ anh nhưng... cô không hoàn toàn hiểu anh là người như thế nào cả.
Mà nói tốt hắn ta thì được xem là tham lam, nói xấu hắn ta thì được xem là ngu dốt. Vậy thế nào mới sống vừa lòng xã hội.
“Anh-anh ấy là một người rất tốt, mặc dù có chút biến thái nhưng...” Cô ngẫm nghĩ giây lát, mới dám trả lời.
“ không hiểu sao khi ở bên anh ấy cháu lại cảm thấy rất ấm áp.” Ánh mắt hiện lên vẻ chân thành, vẻ yêu thương đối với người mà mình yêu.
Miên Châu không biết nói gì hơn, chỉ bày tỏ nỗi lòng quan điểm của bản thân của mình về anh ta.
Cung Linh Phương ngây người trong chốc lát, rồi nở ra một nụ cười chân thành của một người mẹ hiền.